Chương 9: Rượu Vang Đỏ - Vừa Đi Vừa Đâm (H)

Sầm Tang bị Tưởng Chính cắm rút tới cao trào hai lần, phun ra không ít nước. Nhìn sườn mặt lạnh lẽo của người đàn ông khiến cô cảm thấy càng thêm miệng đắng lưỡi khô.

“Nước… tôi muốn uống nước.” Cô liếʍ cánh môi hồng hào đã hơi khô, khẽ nhếch miệng nói.

Tưởng Chính còn đang cắm bên trong cô, địa điểm tác chiến của hai người đã chuyển đến ghế sofa ngoài phòng khách. Trông bề ngoài Tưởng Chính có vẻ gầy yếu nhã nhặn thế nhưng khi cởϊ qυầи áo ra lại để lộ thân hình tam giác ngược với bờ vai rộng, eo hẹp, cơ lưng săn chắc và rãnh lưng lõm gợi cảm, khiến người luyện múa lâu năm như Sầm Tang cũng phải âm thầm cảm thán.

Cặp mông săn chắc vểnh lên của người đàn ông dồn sức đẩy về phía trước một cách hăng hái. Cơ thể Sầm Tang bị anh va chạm trở nên mềm oặt, miệng càng khô hơn, cô ậm ừ đẩy anh ra.

Tưởng Chính không còn cách nào khác đành nâng cặp mông ngọt ngào của Sầm Tang lên rồi ôm lấy cô trong khi phần bên dưới của hai người vẫn dính chặt lấy nhau. Anh vừa đứng dậy, Sầm Tang liền vòng chân kẹp chặt lấy vòng eo cường tráng của anh và tựa vào vai anh.

Khoảng cách từ ghế sofa đến tủ lạnh cạnh bàn bar không xa nhưng cũng chẳng quá gần. Mỗi lần anh bước một bước là cây gậy nóng hổi chôn trong người cô lại rục rịch động đậy, muốn chen sâu vào bên trong. Bàn tay anh liên tục bóp chặt bờ mông của Sầm Tang xoa trêu đùa theo từng nhịp bước chân.

Cảm giác ấy vừa lạ lẫm lại vô cùng kí©h thí©ɧ. Sầm Tang không thể ngờ rằng cảnh “vừa đi vừa đâm” trong cuốn truyện sεメ của mình trong thực tế lại sướиɠ đến vậy.

Không, cảm xúc này còn vượt qua cả tưởng tượng trong sách của cô. Đó là cảm giác vừa thèm khát lại không dám nhận thêm, tất cả các giác quan trên người đều bị kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ và lý trí trở nên hoàn toàn trống rỗng.

Sầm Tang thấp giọng rêи ɾỉ cầu xin anh chậm lại, nhưng Tưởng Chính lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ của cô rồi nói một cách đường hoàng: “Không chậm lại được, tôi không muốn chậm.”

Đêm nay là làʍ t̠ìиɦ lần thứ hai trong đời nhưng Tưởng Chính cảm thấy như mình đã được khai sáng triệt để. Mọi động tác của anh đều giống phản ứng bản năng, anh chỉ muốn tiếp tục hung hăng đâm thật mạnh khiến cô khóc òa lên.

Rõ ràng khoảng cách chưa tới mười mét nhưng Sầm Tang lại cảm thấy như đang trải qua một trận dày vò, tê dại và cực khoái đan xen.

Tưởng Chính ôm cô lấy nước suối trong tủ lạnh ra. Sầm Tang đã quá khát nên vội vồ lấy nhưng Tưởng Chính lại tránh đi, quay người đặt cô lên quầy bar sau lưng.

Mặt bàn đá cẩm thạch lạnh buốt. Sầm Tang kêu “á” một tiếng, âʍ đa͙σ bị kí©h thí©ɧ chợt co rút và siết chặt lại. Tưởng Chính hiếm khi thốt ra một tiếng rêи ɾỉ nặng nề, ôm chặt lấy cặp mông cô rồi tiếp tục mãnh liệt đẩy đưa.

Thân hình Sầm Tang cũng mềm mại và yêu kiểu giống như người mẹ gốc Giang Nam của mình, hơn nữa cô còn học múa từ tiểu học nên đã luyện được dáng người có thể khiến tất cả đám đàn ông phát cuồng lên. Vòng eo cô mảnh dẻ kết hợp với làn da trắng như tuyết, dọc từ cổ xuống đến eo rồi khe mông đều đầy đặn và vô cùng đàn hồi.

Hiện giờ thân thể Sầm Tang bị anh đυ.ng chạm đến lảo đảo sắp ngã, vòng eo của cô cong về phía sau còn hai tay chống lên mặt bàn đá tạo thành một đường cong xinh đẹp. Cặρ √υ" của cô run lên theo từng nhịp đẩy của người đàn ông, hai nụ hoa đỏ tươi ở giữa càng ngày càng nở rực rỡ hơn.

Tưởng Chính nhìn mà nóng cả mắt, vươn tay nắm lấy một bầu ngực sữa của cô. Cặρ √υ" của Sầm Tang không lớn lắm mà chỉ tầm cup C, vừa vặn để anh có thể bao trọn bằng một tay.

Tưởng Chính chỉ bóp một bên vυ" vân vê chơi đùa, đầu ti nằm giữa lòng bàn tay anh không hề được thiên vị. Động tác này không kí©h thí©ɧ Sầm Tang quá nhiều, cô muốn được phục vụ tận tình hơn nữa nên cắn môi yêu cầu anh nắm lấy đầu ngực mà chơi, như thế cảm xúc sẽ càng mãnh liệt hơn.

Tưởng Chính thả chậm tốc độ, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy đầu ti đang căng cứng mà vần vò xoa nắn.

“Như thế này phải không?” Anh như học sinh tiểu học, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt Sầm Tang để quan sát phản ứng của cô.

“Ừm, đúng, chính là như thế đấy…” Sầm Tang bị vẻ mặt và động tác của anh tác động, trong đầu thầm nghĩ người đàn ông này quá ngây thơ rồi, cô không khỏi tưởng tượng mình giống như con sói xám già đời còn anh là cô bé quàng khăn đỏ.

Nhưng suy nghĩ này vừa nảy lên thì thú tính của cô bé quàng khăn đỏ đột nhiên bùng phát, anh ngông cuồng đùa giỡn cô.

Tưởng Chính ôm mông cô đưa đẩy lên xuống, có chút không khống chế được sức lực. Đầu nấm màu đỏ thẫm hung hăng chọc vào khe thịt, hai túi tinh hoàn đập phành phạch vào cặp mông mềm khiến làn da trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ. Cặρ √υ" rung rinh bị nắm trong lòng bàn tay và nắn bóp bừa bãi.

Phải nói rằng khả năng học hỏi và nắm bắt của Tưởng Chính rất mạnh, chỉ trong chốc lát mà anh đã hầu hạ Sầm Tang thoải mái đến mức phát khóc. Cô hết lắc đầu rồi lại cắn môi, co rút cặp mông nhỏ tránh khỏi cây gậy thịt thô to cứng rắn của người đàn ông.

Nhưng Tưởng Chính nào có thể cho phép chuyện đó xảy ra. Anh bóp chặt lấy vòng eo yêu kiều nhỏ nhắn của Sầm Tang, nghiến răng nghiến lợi đâm cô. Sầm Tang cảm thấy mình đang chìm trong kɧoáı ©ảʍ tột đỉnh, nước nhờn ào ạt chảy ra từ vùиɠ ҡíи.

Thời tiết tháng chín đã bớt nóng bức, trời đêm còn hơi lạnh, nhưng trên trán hai con người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lại toát đầy mồ hôi. Trong quá trình vận động, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu nhỏ chảy vào người Sầm Tang rồi lại nhanh chóng trượt đi.

Phần thân dưới của Tưởng Chính không hề qua loa mà luôn chăm chút từng tí một, xỏ xuyên qua cô. Khuôn mặt điển trai trắng trẻo nhìn Sầm Tang chăm chú. Trong lúc thất thần, Sầm Tang thực sự đọc được một chút dịu dàng từ trong mắt anh, là kiểu trìu mến đong đầy tình cảm.

Sầm Tang cảm thấy mình điên mất rồi, điên vì nhung nhớ người đàn ông này. Thế mà cô có thể thấy được sự dịu dàng trong mắt người đàn ông mới chỉ gặp mặt vài lần. Cô chợt nảy sinh xúc động, bưng lấy mặt anh mà hôn lên.

Môi của anh vô cùng nóng bỏng và mềm mại, ngậm trong miệng mà chỉ muốn cắn một miếng. Sầm Tang lắc lư vòng eo, cắn nuốt lấy anh, hai cái miệng nhỏ trên dưới đều mυ"ŧ vào thật chặt.

Mặc dù không có đối tượng khác để so sánh nhưng Tưởng Chính cảm thấy âʍ đa͙σ nhỏ của Sầm Tang rất biết cách co bóp, cứ quấn lấy gậy thịt của anh chặt chẽ không nhả, thịt mềm dính sát vào đường gân xanh. Cái miệng xinh bên trên của cô thì hôn môi anh còn cố ý phát ra tiếng rêи ɾỉ ê a, vô cùng phóng túng nhưng vẫn rất đáng yêu.

Khi thấy người phụ nữ dưới thân bị mình cắm thoải mái tới mức kêu loạn lên thì cho dù anh là một người đàn ông có giáo dục tốt hay không có nhiều ham muốn tìиɧ ɖu͙© thì cũng đều có cảm giác tự hào và thèm khát được đâm hỏng cô.

Đầu tiên anh mạnh mẽ cắm rút gần chục lần cho đã nghiền rồi mới dừng lại, mở nắp chai nước đưa tới bên môi Sầm Tang.

Lúc này Sầm Tang đang khát nước vô cùng, há miệng uống “ừng ực” vài ngụm rồi mới thôi. Ban đầu Tưởng Chính không quá khát nhưng thấy bờ môi của cô được thấm nước trở nên sáng bóng căng mọng thì cũng chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, bèn uống mấy ngụm nước.

Anh sợ rằng quầy bar quá cứng khiến cô không thoải mái nên một lần nữa ôm cô lên đi tới ghế sô pha, nhưng lần này Tưởng Chính không đùa giỡn nữa mà chỉ sải bước thật nhanh.

Tưởng Chính xoay người đặt Sầm Tang ở góc ghế sô pha, bàn tay dò dẫm tách cách hoa của cô ra, để lộ âʍ ѵậŧ ở cửa. Dòng nước ấm áp chảy xuống tay khiến đôi mắt phượng của anh càng thêm tối sầm lại. Anh không nhịn nổi mân mê vuốt ve thêm mấy lượt, Sầm Tang mẫn cảm bị anh sờ đến phát run.

“Cắm vào đi.” Cô cắn môi mời gọi, nơi đó trống rỗng vô cùng, chỉ thèm khát được vật to lớn của anh lấp đầy.

Tưởng Chính không do dự nắm chặt lấy gốc dươиɠ ѵậŧ cọ xát vào tiểu huyệt xinh, động tác hơi thô lỗ. Sau đó anh không thể chờ thêm được, đẩy ra cửa động rồi cắm phụt vào một cái.

“Ưm…” Sầm Tang sung sướиɠ nỉ non.

Tưởng Chính không nói nhiều có lẽ do hai người không quá thân thuộc với nhau. Sầm Tang bình thường cũng không phải người lắm miệng, hiện giờ bị anh đâm lại càng nói không lên lời, cái miệng xinh chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ đứt quãng.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng da thịt đυ.ng chạm cùng với âm thanh rêи ɾỉ ngẫu nhiên của cô gái vang lên càng rõ ràng hơn.