Chương 10: Rượu Vang Đỏ - Thức Dậy Trong L*иg Ngực Anh

Từ trước đến nay Sầm Tang ngủ nông, không ngờ tối qua ngủ một giấc rất sâu. Khi thức dậy, bầu trời sáng tỏ hoàn toàn, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trong. Cô khẽ động đậy mới phát hiện cả người bị Tưởng Chính ôm vào lòng.

Anh còn đang ngủ, tóc đen rối bời rủ xuống, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím lại, thiếu đi đôi mắt phượng quyến rũ lại nhiều hơn vẻ ương bướng.

Tưởng Chính rất cao, cao khoảng 1m83, Sầm Tang cao 1m63, nằm trong lòng anh như đứa bé.

Có lẽ vì Sầm Tang nhìn chằm chằm quá lâu, Tưởng Chính chậm rãi mở mắt nhìn cô. Anh vừa thức dậy nên giọng hơi khàn khàn, nói chào buổi sáng với cô. Sầm Tang quay mặt về phía anh, sau đó hai người nhìn nhau, cảm giác hơi gượng gạo.

Tưởng Chính vẫn ngơ ngác ôm cô, nơi cương cứng nào đó dưới thân đè vào hông Sầm Tang, rục rịch ngóc đầu.

Buổi tối hôm qua uống chút rượu, mượn rượu nổi điên, vậy mà lại làm chuyện đó. Hai người vốn không quen, bây giờ đã tỉnh táo, không biết nên làm thế nào cho phải?

Cuối cùng, Sầm Tang đẩy tay anh ra, từ bên cạnh trượt xuống giường, chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt. May mà Tưởng Chính vẫn giữ lịch sự, không cười cô.

Nơi hai người ngủ là phòng ngủ chính, tối qua sau khi làm trên ghế sofa, Tưởng Chính ôm cô đến bên giường, tiếp theo lại làm cô thêm lần nữa. Động tác của anh trước lạ sau quen, không nhìn ra là người mới. Đến cuối cùng, Sầm Tang không còn sức lực mặc cho anh ôm, ngủ trên giường của anh.

Gương mặt Sầm Tang hơi đỏ lên chạy về phòng cầm quần áo rồi vội vàng đi phòng tắm, không biết nên đối mặt với anh thế nào.

Lúc cô đi ra, Tưởng Chính đã ở trong bếp. Mặc dù bây giờ đã gần buổi trưa nhưng anh vẫn làm buổi sáng, trứng ốp la và bánh mì nướng. Trứng gà vàng óng được lật qua lật lại trong chảo, mùi thơm bay ra.

Sầm Tang đi theo mùi hương vào bếp, thấy anh đổi quần áo mặc ở nhà màu xanh xám, áo ngắn tay để lộ nửa cánh tay. Da của anh rất trắng, không phải màu lúa mì mà đàn ông nên có, thậm chí trắng đến mức khiến Sầm Tang hơi ghen ghét.

Cánh tay của anh, đường cong cơ bắp trôi chảy lại to lớn, chắc hẳn bình thường anh thường đi phòng tập thể thao. Nhưng nghĩ lại, dường như cả ngày anh chỉ ở viện nghiên cứu, chắc không đi nhỉ?

Lúc cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên Tưởng Chính nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt chạm vào nhau khiến tim chậm một nhịp.

"Đĩa." Anh nói.

Mấy giây sau Sầm Tang mới phản ứng được, lấy hai chiếc đĩa trắng từ tủ bát qua, tai hơi đỏ lên.

Tưởng Chính nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe theo của cô, dường như có đuôi mèo lướt qua trong lòng, hơi ngứa, anh nhanh chóng trả lời: "Cảm ơn!"

Anh được dạy dỗ rất tốt, hành động cử chỉ vô cùng lịch sự, đương nhiên là trừ khi lên giường. Sầm Tang nghĩ, Tưởng Chính ở trên giường và dưới giường có thể nói như hai người khác nhau.

Bữa sáng kiểu tây đơn giản nhanh chóng được làm xong, Sầm Tang đưa tay nhận lấy, ngồi vào bàn ăn.

Trứng gà trơn mềm, bánh mì nướng vừa cho vào miệng, liền có cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Mặc dù dáng người của Sầm Tang rất đẹp nhưng chuyện ăn uống vẫn cố gắng khống chế. Bình thường có một mình, phần lớn cô chỉ ăn salad rau quả cho qua bữa.

Bây giờ nhìn trong đĩa còn thừa lại gần nửa quả trứng và bánh bao, cô hơi bối rối.

"Đã no chua?" Tưởng Chính mở miệng nói.

Dáng ăn của anh rất tao nhã, giống như quý ông trong phim Anh quốc. Trước khi vào cấp ba, Sầm Tang vẫn được nuôi dưỡng ở nhà họ Sầm, đối với lễ nghi trên bàn ăn cô tự nhận mình rất ưu tú, không ngờ so với Tưởng Chính lại thua kém như thế.

Sầm Tang hơi ngượng ngùng "Ừm" một tiếng, nói xong lại cảm thấy hơi hối hận, dù sao anh cũng đã vất vả làm bữa sáng.

Cô vừa dứt lời, trước mắt đã xuất hiện một bàn tay khớp xương rõ ràng bưng bữa sáng còn lại của cô qua, bắt đầu ăn. Trong giây phút đó, mặt Sầm Tang nóng lên, đầu óc như kết dính.

Hồi lâu sau, Sầm Tang hỏi anh: "Anh có bận việc gì không? Không cần về viện nghiên cứu à?"

Cô nhớ Tưởng Chính nói làm ở viện nghiên cứu thiên văn học, bình thường bận rộn nhiều việc, vốn không có thời gian về nhà. Nhưng lần này anh về gần một tuần.

"Không cần, không bận." Anh trả lời rất ngắn gọn.

Hôm nay buổi học múa được xếp vào buổi chiều và tối, buổi sáng nghỉ ngơi. Lúc đang ngồi ăn, cô nhận được điện thoại của bố là Sầm Tả Minh, ánh mắt Sầm Tang trở nên âm trầm, trong lòng bực bội nhưng vẫn đi đến ban công nghe điện thoại.

Dường như người bên kia đã quen thói, mỗi lần gọi điện luôn răn dạy trách mắng Sầm Tang một phen. Bình thường vào lúc này, kiểu gì Sầm Tang cũng đưa di động ra xa, bình tĩnh đếm đến một trăm, khi bên kia bình tĩnh lại sẽ bắt đầu vào chủ đề chính.

"Con gửi một triệu tệ qua đi, gần đây công tỷ quay vòng vốn hơi khó khăn." Người bố tốt của cô rất nghiêm túc, mở miệng đã hỏi cô đòi tiền, hơn nữa còn không phải số tiền nhỏ.

"Con không có!"

Sầm Tang từ chối thẳng thắn, đừng nói bây giờ cô không có, cho dù có cũng sẽ không đưa cho ông ta. Trước kia khi cô chưa kết hôn, ông ta luôn muốn gả cô cho nhà quyền quý giàu có có tiền, để kiếm tiền thông gia. Bây giờ cô kết hôn rồi, lại đổi thành đòi tiền cô.

Bên kia điện thoại, đối phương tức giận nên nâng cao giọng: "Sầm Tang, con đừng quên trong công ty cũng có cổ phần của con." Sầm Tả Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

Dứt lời, Sầm Tang cười nhạo một phen, mới ung dung mở miệng: "Ông cho rằng tôi sẽ quan tâm chút cổ phần đó à."

Đúng, Sầm Tang có cổ phần trong bách hóa Hạo Sầm, không nhiều, chỉ có mười phần trăm, mà cũng là cậu của Sầm Tang dùng quyền thế gây áp lực mới cho.

Trước kia, khi mẹ Sầm Tang gả cho bố Sầm, cả nhà ông ngoại phản đối cực lực. Còn nguyên nhân phản đối là nghe nói do ân oán của đời trước, mẹ Sầm Tang qua đời sớm, tình huống cụ thể cô không biết rõ.

Cuộc hôn nhân không được người nhà chúc phúc cũng không duy trì được bao lâu đã tan vỡ. Từ nhỏ, Sầm Tang không thân với nhà ông ngoại, số lần đi thăm có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cậu của cô làm chủ tịch ngân hàng quốc gia ở Giang Nam, xem như có chút địa vị. Trong tang lễ của mẹ, ông ấy đến, khi đó Sầm Tang mới tròn hai tuổi, không hề có ấn tượng gì với ông.

Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự không vui, chửi rửa của đối phương. Sầm Tang bình tĩnh cúp điện thoại, cô nhắm mắt hít sâu một hơi mới mở cửa ban công đi vào phòng khách.

Thấy Tưởng Chính đang thu dọn chén đĩa đi vào bếp. "Ừm ~ Để tôi rửa chén cho!" Sầm Tang mở miệng gọi anh, chút tự giác đó vẫn phải có.

Tưởng Chính nhìn cô, mở miệng nói: "Không cần."

Giọng nói của anh trầm thấp, hơi khàn khàn rất hấp dẫn, đặc biệt là khi ân ái, lúc nói chuyện cắn tai cô càng trêu người.

Cô thất thần trong chớp mắt, cảm thấy mình không còn thuốc chữa nữa, sao luôn nghĩ đến việc này thế? Vì muốn chuyển sự chú ý, cô định đến phòng múa sớm để phát tiết một phen.

Cô vào phòng thay quần áo, trên cổ còn vết hôn của Tưởng Chính ngày hôm qua. Anh hôn hơi mạnh, có lẽ hai ngày mới tan đi được, cô tìm áo cổ cao để che. Còn vết đỏ trước ngực nữa, được rồi, dù sao cũng không ai nhìn thấy.

Trước khi cô đi, Tưởng Chính mới đi từ bên ngoài về, trong tay cầm không ít trái cây rau quả. Hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là anh phá tan đi sự im lặng.

"Đi làm à? Tôi đưa em đi." Nói xong anh để đồ lên bàn ăn.

"Không cần, tôi đón xe đi lấy xe rồi đến phòng múa."

Sầm Tang vội mở miệng từ chối, không muốn làm phiền anh. Cô đưa xe Polo đi kiểm tra đã mấy hôm, thật ra tối qua bên cửa hàng đã gọi cô bảo đi lấy xe.

Tưởng Chính nghe vậy, "Ừ" một tiếng, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc. Sầm Tang cảm thấy tâm trạng của anh không hề bị dao động nhiều, đa phần chỉ là vẻ mặt bình tĩnh, hiếm khi cười.

Trước khi đi, anh gọi "Sầm Tang", đây là lần đầu anh gọi cô như thế. Sầm Tang ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn anh, một hồi lâu Tưởng Chính mới nói: "Có gì cần giúp đỡ cứ nói."

Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, rất chân thành, không giống như nói lấy lệ mà thôi. Không hiểu sao Sầm Tang cảm thấy hơi xúc động: "Vâng, tôi biết rồi." Cô nói.

Ra khỏi tiểu khu, Sầm Tang cầm di động gọi xe, chờ rất lâu xe mới đến. Cô quay đầu nhìn biệt thự màu trắng càng lúc càng xa, hơi mờ mịt không biết quyết định ban đầu là đúng hay sai?