Chương 8: Rượu Vang Đỏ - Gọi Anh Là Chồng (H)

Vừa vào cửa, Tưởng Chính đã thả cô ở huyền quan, đè cô xuống, vội vàng tìm kiếm đôi môi cô, tham lam mυ"ŧ lấy nước bọt trong miệng cô như kẻ khát đường xa gặp suối nguồn vậy.

Môi lưỡi của Sầm Tang đều bị anh chiếm giữ, lưỡi linh hoạt của anh nhanh chóng quét qua từng tấc trong miệng cô, môi bị anh mυ"ŧ lấy khiến cô hơi đau, hốc mắt đỏ hoe. Sầm Tang rêи ɾỉ khe khẽ kêu đau, dùng đôi tay nhỏ bé đẩy người đàn ông trên người mình.

Tưởng Chính nghe vậy thì khẽ dịu lại, nhưng anh không kiềm chế được, vẫn liếʍ láp đôi môi anh đào mềm mại của cô, chỉ là động tác nhẹ nhàng hơn một chút. Sầm Tang bị anh hôn cho mềm người, cô ôm lấy cổ anh, vươn đầu lưỡi đáp lại.

Chiếc sườn xám trên người đã bị cởi ra không biết từ lúc nào, Tưởng Chính loay hoay một hồi cũng không thể cởi nút áo nịt ngực ra, dứt khoát đẩy chiếc áo ngực cao lên, cúi đầu vội vàng mυ"ŧ lấy núʍ ѵú lộ ra.

"A~" Sầm Tang kêu lên, người đàn ông lại cắn chỗ đó thật. Đầṳ ѵú đã căng cứng vì tìиɧ ɖu͙© bị anh ngậm trong miệng hết liếʍ lại mυ"ŧ, thậm chí còn cắn nữa. Sau cảm giác đau nhói là sự tê dại và thoải mái không thể giải thích được.

Sầm Tang cắn môi, ưỡn ngực lên cho anh tiện bề liếʍ cắn. Bộ ngực căng tròn bị chiếc áo ngực siết chặt càng thêm căng tròn, như thể hai quả bóng bay căng phồng, dường như sắp bị người đàn ông làm cho nổ tung.

Ngày thường Tưởng Chính luôn tao nhã lịch sự, áo mũ chỉnh tề, lại không hề dịu dàng chút nào khi lên giường, thân hình mảnh mai trắng nõn của Sầm Tang ngay lập tức bị anh sờ đến đỏ bừng.

Tưởng Chính cắn tới đã ghiền, hai núʍ ѵú bị anh mυ"ŧ tới sưng đỏ dựng thẳng lên, làn da trắng như sứ in đầy dấu vết của anh.

Bàn tay kéo mạnh một cái, qυầи ɭóŧ của Sầm Tang bị ném xuống đất. Tưởng Chính vừa hôn cô, vừa dùng cái chân phụ chà xát lên nơi mềm mại đó. Sầm Tang hơi sợ, bảo anh đeo bαo ©αo sυ vào.

Tưởng Chính hung hăng mυ"ŧ lấy lưỡi cô, một lúc sau mới chạy vào phòng lấy bαo ©αo sυ ra.

Sáng nay lúc đi mua thuốc anh đã tiện thể mua luôn bαo ©αo sυ, không ngờ lại dùng tới nhanh như vậy, Tưởng Chính nhanh chong cầm bαo ©αo sυ đeo vào.

“Lần này thì vào được rồi chứ?” Anh khàn giọng hỏi, quần dài đã cởi ra, hai chân thon dài cân đối, cái chân ở giữa to lớn dựng đứng, Sầm Tang liếʍ môi, nhẹ giọng “ừm” một tiếng.

Tưởng Chính bế cô đặt lên sofa trong phòng khách, anh nửa đè lên người Sầm Tang, vừa hôn lên môi cô, vừa nhẹ nhàng mân mê phần da thịt non mềm nửa người dưới của cô, ngón tay anh nhẹ nhàng rút ra cắm vào trong hoa huyệt, muốn làm cho cô ướt thêm chút nữa để tiếp nhận anh thuận lợi hơn.

“Đã ướt lắm rồi, anh vào đi.” Sầm Tang bị anh làm cho ngứa ngáy, nơi đó ướt dầm ướt dề, ngón tay của anh quá nhỏ, Sầm Tang có chút bất mãn.

Tưởng Chính nghe vậy thì rút những ngón tay ướt nhẹp của mình ra, từ từ đút cây gậy bằng thịt đã cương đến phát đau vào.

Cho dù nơi đó đã ướt đẫm nhưng thứ đó của người đàn ông lại to đến đáng kinh ngạc, Sầm Tang cắn chặt môi, cố gắng thả lỏng cơ thể để cố gắng nuốt hết được anh.

Tưởng Chính cũng không khá khẩm hơn là bao, trên trán anh không ngừng rịn ra từng tầng mồ hôi mịn. Cái lỗ chật hẹp của người phụ nữ không ngừng vặn vẹo hút lấy anh, vì sợ làm đau cô nên anh không dám đút vào quá mạnh, chỉ có thể không ngừng xoa nắn bộ phận nhạy cảm của cô nhằm khiến cô thả lỏng.

Cuối cùng cũng vào được hết cả gậy thịt, cả hai thở ra đầy thỏa mãn. Không cho cô quá nhiều thời gian để thích ứng, Tưởng Chính không chờ nổi đã thẳng hông bắt đầu chuyển động. Đôi chân dài bị anh gấp thành hình chữ M áp sát lên bầu ngực, nguyên cây gậy nóng bỏng vừa mới rút ra một chút lại lập tức mạnh mẽ đẩy vào.

Bầu ngực trắng như tuyết ở trong lòng bàn tay anh biến hóa đủ hình mọi hình dáng, thịt non mềm mại tràn ra khỏi kẽ ngón tay nhanh chóng bị anh túm lại, ngón tay cái vân vê quả anh đào sưng đỏ, móng tay khẽ cào lên.

Sầm Tang không chịu nổi cách chơi của anh, mở miệng kêu anh dừng lại. Nhưng Tưởng Chính không làm như cô muốn, anh vừa nghịch nó, vừa thúc mạnh hơn. Bộ ngực đầy đặn rung lắc dữ dội theo từng chuyển động thúc vào, thậm chí âm thanh phát ra cũng không hoàn chỉnh.

"Anh... từ từ thôi... ưʍ... đừng mà... ư..."

"Tôi là ai?"

Tưởng Chính không những không chậm lại mà còn ngày càng mãnh liệt. Mỗi lần đều gần như rút ra cả cây, rồi lại đâm lút cán, đυ.ng vào điểm nhạy cảm của Sầm Tang, hung hăng nghiền nát nó bằng tốc độ tên lửa.

"A...Tưởng Chính... là... Tưởng...Chính."

Sầm Tang bị cắm như thể đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, cảm giác sợ hãi và thoải mái không ngừng thay phiên nhau ập tới. Lúc anh rút ra cô muốn anh đút vào, lúc anh đâm vào mạnh mẽ đóng cọc vào trong thì cô lại muốn đẩy anh ra ngoài.

“Tưởng Chính là cái gì của em nào?” Anh tốt bụng giảm tốc độ ra vào.

Sầm Tang không hiểu ra sao, khuôn mặt ửng hồng tràn đầy du͙© vọиɠ không tài nào kìm nổi, đôi mắt bồ câu ầng ậng nước nhìn người đàn ông trên người mình.

"Quan hệ của chúng ta là thế nào?" Tưởng Chính đổi câu hỏi, dùng ngón tay vuốt ve chỗ tiếp giáp giữa hai người, ngón tay cái xoa nắn hộŧ ɭε mềm mại, khiến Sầm Tang thở hổn hển.

"Quan hệ... hợp đồng... đó~"

"Trả lời sai rồi, phải phạt thôi!" Tưởng Chính bỗng thấy hơi mất mát, liền rút gậy thịt ra. Thân hình cao lớn đỏ rực dính đầy nước da^ʍ của người phụ nữ, sáng lấp lánh trông cực kỳ da^ʍ.

Sầm Tang bất mãn, cong mông cọ lên người anh, nhưng Tưởng Chính lại tránh đi, anh nghiến răng, mở miệng nói lại: "Tôi là gì của em?"

"Chồng đó~ Anh là chồng của tôi..."

Lúc này Sầm Tang đã chìm trong du͙© vọиɠ, muốn anh lấp đầy sự trống rỗng ngứa ngáy trong cơ thể mình. Cô đứng dậy, nhấc chân ngồi lên người người đàn ông, lắc eo muốn ngồi xuống.

Đôi môi đỏ mọng gọi từng tiếng "chồng ơi" khiến trái tim Tưởng Chính lập tức tan chảy. Nhận được câu trả lời, anh giống như đứa trẻ được ăn kẹo, thỏa mãn ôm eo cô tiếp tục đâm vào.

“Cục cưng, em gọi tôi là chồng nữa đi!” Anh dẫn dắt từng bước, động tác ra vào dưới háng càng thêm mạnh bạo.

"Chồng ơi... ưʍ... sướиɠ quá... a..." Sầm Tang khẽ rêи ɾỉ sau khi bị thúc vào.

Tưởng Chính cắn lên dái tai của cô, nhẹ nhàng dỗ dành, mỗi lần cô gọi "chồng ơi", anh lại mạnh mẽ thúc một cái. Sầm Tang khóc lóc mắng anh là đồ khốn nạn, anh lập tức dừng lại ở sâu bên trong, Sầm Tang chỉ có thể cắn lên vai anh, nỉ non vào tai anh gọi “chồng” hết lần này đến lần khác.

Giọng nói quyến rũ của người phụ nữ rõ mồn một trong màn đêm yên tĩnh, và đêm nay, hai người họ hoàn toàn hãm sâu vào du͙© vọиɠ.