Chương 7

Sau đó thì sao? Đương nhiên hai tên như thú dữ lao vào nhau tẩn nhau một trận. Cũng chỉ là Vi Lưu Ly nằm trên ghế lười biếng thỉnh thoảng sẽ cầm ly rượu lén lút uống.

"Này! Hai người đừng đánh nhau nữa... Xin hai người đó!" Cô nhặt trên đất một quả táo cho lên miệng cắn thản nhiên nói, khuôn mặt bình tĩnh. Đương nhiên hai kẻ kia đang mải trong trận chiến của mình.

Hàn Trầm đánh một cú thật mạnh lên mặt Hoắc Thịnh, nhưng lúc Hoắc Thịnh sắp ngã xuống thì cũng đá cho Hàn Trầm một cái. Hai tên vật nhau xuống đất hết kẻ này đánh người kia, sau người kia lại tẩn người này.

"Hai người đừng đánh nhau nữa... Có ai không? Mau vào đây!" Trên đất toàn mảnh vỡ do họ tạo ra, Lưu Ly ăn nửa quả táo sau đó liền ném nửa còn lại vào đầu Hoắc Thịnh.

Lúc cảnh sát tới, căn phòng vip trong Vĩnh Thụy cũng bị nát tan hai người đàn ông cùng một người phụ nữ bị lôi vào đồn.

Tại sở cảnh sát.

Khuôn mặt Hàn Trầm cùng Hoắc Thịnh đã sưng vù quần áo xộc xệch.

"Hai người ăn no dửng mỡ đi đánh nhau à?" A Lạp Khắc Tư cau mày nói, bình thường chuyện ở sở cảnh sát đã khiến hắn mệt mỏi mà bây giờ hai người này còn đánh nhau nữa, đây cũng là chuyện rất hiếm không phải Hoắc Thịnh và Hàn Trầm rất thân nhau sao?

"Tại cậu ta chọc tôi trước!" Hàn Trầm và Hoắc Thịnh đồng thanh nói.

Nhìn thái độ không chịu nhận lỗi của họ khiến A Lạp Khắc Tư nhức đầu.

"Cô! Nói tôi nghe vì sao hai người họ đánh nhau?" A Lạp Khắc Tư chỉ Vi Lưu Ly hỏi. Không phải trong phòng lúc đó còn có cô hay sao? Nếu hai tên kia không chịu nói thì hắn sẽ hỏi cô.

Đương nhiên A Lạp Khắc Tư không hề biết tới Vi Lưu Ly, cùng lắm là từ ba người bạn thân kia thỉnh thoảng nhắc tới.

Vi Lưu Ly giật mình nhìn về Hàn Trầm, đôi mắt ửng đỏ.

"Không được phép la cô ấy!" Hàn Trầm gằn giọng.

"Cậu dám lớn tiếng?" Hoắc Thịnh uy hϊếp nhìn A Lạp Khắc Tư đầy nguy hiểm.

"Này hai cậu muốn bị tôi nhốt ở đây đêm nay không?" Dù là bạn bè nhưng A Lạp Khắc Tư phải công tư phân minh trước mặt cấp dưới liền đập mạnh bàn hung hăng nói.

"Được rồi cô gái, cô nói đi" Hắn dịu giọng hơn ban nãy nói.

Vi Lưu Ly câm nín cúi đầu xuống không chịu nói, giống như một người vô tội bị bắt nạt.

"Mời luật sư của tôi tới đây" Hoắc Thịnh hung hăng giở tính bổn thiếu gia hai chân gác lên bàn.

"Tôi cũng muốn gọi luật sư!" Hàn Trầm nhìn Hoắc Thịnh hình viên đạn như hai kẻ hận thù sống chết.

"Đêm hôm mấy người còn muốn làm phiền Từ Thành làm gì? Trực tiếp nói với tôi" A Lạp Khắc Tư còn đang suy nghĩ không phải Từ Thành là luật sư của cả hai người luôn sao? Đúng là bị đánh đến thần kinh.

Nhưng dù có cậy miệng thế nào hai tên cứng đầu cũng không chịu mở lời, làm Á Lạp Khắc Tư điên lên sai cấp dưới nhốt họ chung một phòng qua đêm nay.

Để xem hai thiếu gia như họ có sống nổi không!

Á Lạp Khắc Tư nhìn cô gái ngồi trên ghế ủ rũ nhìn đồng hồ cũng đã hơn 12 giờ đêm chỉ sợ không còn xe taxi nữa.

"Đứng lên tôi chở cô về" lòng nghĩa hiệp của hắn lại nổi lên, lúc nãy nhìn hai người kia bênh vực cô khiến hắn có chút nghi ngờ về cô gái này. Đã vậy cũng nên đối xử với cô tốt một chút.

"Được" Lưu Ly rụt rè nói, sau đó được hắn dắt lên một chiếc xe phiên bản có hạn trên thế giới chỉ có 10 chiếc.

Hóa ra làm cảnh sát cũng có nhiều tiền như vậy?

Vi Lưu Ly thầm đánh giá người trước mắt hắn có vẻ đẹp con lai, sống mũi cao thẳng tắp hai mắt dài hẹp yêu mị môi mỏng hồng hào. Thật là cực phẩm thân cao cũng phải 1m9 vóc dáng lực lưỡng biết mấy, nếu biến hắn thành một nô ɭệ thì sẽ bán được giá rất cao đây.

"Cô rất thích tôi?" Nhìn cô nhìn trộm hắn tới hai mắt sáng ngời khiến hắn trêu ghẹo nói, qua kính chiếu hắn nhìn thấy cô gái đậm chất phương đông xinh đẹp nhất là đôi mắt to tròn long lanh, thân hình mỏng manh như muốn được người khác bảo vệ khiến máu trăng hoa của hắn nổi lên.

"Không! Không có... À ừ...có" Cô vội cúi mặt xuống ấp úng nói.

Nhìn biểu hiện đáng yêu này hắn càng muốn trêu chọc cô.

"Là thích hay không thích?"