Chương 6: Cô ấy là người phụ nữ của tôi!

Hàn Trần vạch hai mép thịt đầy đặn căng tràn sức sống, hoa huyệt bên trong khác xa những gì hắn nghĩ. Hoa hạch xinh xắn sâu bên trong tầng tầng lớp lớp thịt hồng hào co rúm câu hồn.

Hắn dùng lưỡi len lỏi vào phía bên trong khu rừng ngọt ngào bí ẩn mùi hương gọi mời thơm tho biến hắn thành một kẻ ham ăn liếʍ mυ"ŧ... Mũi của hắn chôn vào bên trong cọ sát hoa hạch làm cô động tình toàn thân đỏ ửng.

Từ lâu cô còn tưởng mình đã không còn hứng thú làm chuyện này nữa rồi.

"Trầm, em... Thật ra em..." Cô đang muốn nói nhưng lại bị hắn đánh úp ngón tay thon dài đã đâm vào bên trong kí©h thí©ɧ điểm mẫn cảm nhất trong cô.

"Lưu Ly không cần lo lắng anh sẽ để em sướиɠ như tiên hôm nay!" khuôn mặt hắn tựa như thiên thần dịu dàng chân tình nhìn cô, ngón tay ngoáy tròn bên trong muốn cô ra thêm nhiều nước. Thật kỳ lạ vì sao nơi này lại chật hẹp tới vậy cứ như đã rất lâu chưa làm.

Nơi đó của cô được hắn an ủi dần trở lên mẫn cảm ra nhiều nước, từng lớp thịt không ngừng co giật mυ"ŧ chặt ngón tay của hắn. Hai người đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, đang lúc sắp tuôn trào thì cánh cửa bị mở ra.

Vi Lưu Ly hét lên một tiếng thì được Hàn Trầm ôm vào lòng chew trở cảnh xuân, hắn có phần tức giận khi có người phá hoại chuyện tốt khuôn mặt trở nên tối sầm.

Người đi vào là Hoắc Thịnh, nghe nói cô đang tiếp khách hơn nữa còn là cậu bạn thân mấy chục năm của mình khiến hắn sắp điên rồi liền xông thẳng vào trong liền thấy cảnh tượng này. Có mơ hắn cũng không nghĩ tới Hàn Trầm lại tới đây tìm cô để thỏa mãn... Nhìn Lưu Ly khuôn mặt đỏ bừng áp sát lên ngực Hàn Trầm khiến hắn phát ghen.

"Vì sao cậu lại tới đây?" Hàn Trầm lạnh lẽo nhìn hắn ngón tay dính đầy mật dịch của người con gái hắn yêu, chất dịch lóng lánh chảy xuống liền bị hắn cho lên miệng liếʍ đi như đang khıêυ khí©h Hoắc Thịnh.

"Tôi mới là người hỏi câu này mới đúng, Hàn... Thật không ngờ cậu cũng tới đây để gặp cô ấy" Hoắc Thịnh đi tới ung dung ngồi xuống ghế liền nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ của Lưu Ly đang đặt trên bàn, giữa hai chân cô có chất lỏng trắng trong chảy xuống.

Thấy được ánh mắt sắc bén nhìn mình Vi Lưu Ly bất giác khép hai chân lại. Đầu chôn hoàn toàn vào ngực Hàn Trầm trong lòng không ngừng chửi bới.

Hàn Trầm im lặng mặt càng trở nên tối tăm kéo Lưu Ly ngồi lên đùi mình tay cầm một ly rượu chỉnh lại tâm trạng giống thường ngày.

"Sao lại không nói gì? Cậu chột dạ?" Hoắc Thịnh cười như không cười nói, dáng vẻ yêu nghiệt một trời một vực với Hàn Trầm. Thấy người bạn thân của mình đang ôm lấy người con gái mình yêu khiến hắn suýt phun máu vì tức. Tự hỏi nếu mình tới muộn thì hai người đã...

"Sao tôi lại phải chột dạ? Cô ấy là người phụ nữ của riêng tôi! Cậu tốt nhất đừng xen vào" Nếu Hoắc Thịnh không chăm sóc tốt cho cô thì hãy để hắn mang lại hạnh phúc cho Lưu Ly lần này dù sao đi nữa hắn cũng phải dành lấy cô không nhân nhượng.

"Từ khi nào cô ấy đã là của cậu rồi?" Hoắc Thịnh mỉa mai cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

"Từ lúc cô ấy nói yêu tôi, muốn ở bên cạnh tôi" Hàn Trầm dùng ngón tay nâng cằm cô lên hôn xuống, nụ hôn đầy chiếm hữu đối với Lưu Ly mặc kệ sự có mặt của ai đó.

Hoắc Thịnh bóp chặt ly rượu.

"Choang!" Ly rượu nát tan, rượu trong ly hòa với máu trên tay do bị thủy tinh đâm.

"Ừ, Trầm... Em đau quá.... Nhẹ chút" Giọng cô nũng nịu như muốn trêu tức ai đó, hai tay thon nhỏ ôm lấy cổ Hàn Trầm. Miệng nhỏ chu lên giống như bị Hàn Trầm bắt nạt, tội nghiệp như chú mèo nhỏ.