Chương 5: Yêu cô

Hàn Trầm mệt mỏi tựa lưng vào sopha, nhớ tới hình ảnh đêm qua Lưu Ly quỳ xuống giữa hai chân hắn, nhưng hắn lại ngơ ngác quên mất ngăn cản cô lại. Hắn không muốn chà đạp lên lòng tự trọng của cô...

Lưu Ly thay đổi thật nhiều từ một cô gái nhút nhát ngây thơ đã trưởng thành mê hoặc rất nhiều nhưng điều này chỉ khiến hắn đau lòng, không biết mấy năm qua cô sống thế nào?

Hàn Trầm vội lái xe tới Vĩnh Thụy muốn tìm Vi Lưu Ly, hắn ngồi trong phòng Vip chờ một lúc lâu mới thấy cô mở cửa bước vô. Lần này quần áo cô có chút xốc xếch như hôm trước.

"Xin lỗi bắt anh chờ lâu, tại khách bên kia ép em ở lại" Vi Lưu Ly ngồi bên cạnh hắn lấy chai rượu đã được bật nắp ngay trước mặt rót cho hắn.

"Lưu Ly, anh muốn nói một chuyện, em có thể không giận không?" Hắn kiêng dè hỏi, chỉ sợ điều sắp nói sẽ thương tổn cô. Hắn rất sợ cô sẽ buồn cho mà xem.

"Anh nói đi" Cô bình tĩnh cầm ly rượu cho hắn.

"Em có thể nghỉ việc ở đây không? Anh không muốn em phải làm ở đây" Hắn nhận lấy ly rượu nhưng sau đó lại đặt xuống bàn, hắn chân thành nói cầm lấy tay cô xoa vuốt bàn tay lạnh lẽo.

"Hả?... Chuyện này?" Cô không ngờ hắn sẽ nói vậy.

"Anh không muốn em phải làm công việc này... Lưu Ly, em... Em có thể chấp nhận anh không? Anh hứa sẽ yêu em, chăm sóc em thật tốt" Hắn ôm choàng cô vào lòng nói, câu này hắn đã ấp ủ nhiều năm rồi. Đều tại hắn 7 năm trước nhút nhát không chịu tranh giành cô với Hoắc Thịnh mới khiến cô chịu khổ. Tất cả đều do hắn, hắn đáng chết.

"Anh?... Anh đang thương hại em sao?" Vi Lưu Ly choáng váng, từ trước tới giờ cô chỉ xem hắn như một người bạn không hơn không kém.

"Không! Anh yêu em là thật. Anh muốn chăm sóc em, muốn em cùng anh ở cùng một chỗ"

Vi Lưu Ly đẩy hắn ra.

"Hàn Trầm anh biết không? Em đã cùng rất nhiều đàn ông làʍ t̠ìиɦ. Hiện tại cho dù anh nói thương em... Nhưng về sau thì sao? Tình yêu sẽ ngày một nhạt phai, hơn nữa sẽ có rất nhiều rắc rối, anh cùng một người như em ở cùng một chỗ không sợ người đời sẽ chê cười sao?"

"Anh không sợ! Lưu Ly anh không muốn cả đời phải hối hận" Cho dù cô có thế nào hắn cũng không thể ngừng yêu cô được. Vốn tưởng tình cảm này sẽ bị chôn sâu mãi mãi nhưng hôm nay sự xuất hiện của cô khiến nó lần nữa bùng cháy.

"Hàn Trầm em... Em thật sự rất mệt, em rất sợ yêu. Trước đây anh ta cũng như anh hứa hẹn trăng sao với em cuối cùng thì sao? Anh ta hết lần này tới lần khác tổn thương em"

"Anh sẽ không như vậy"

Vi Lưu Ly im lặng không nói gì, cho dù thế nào đi nữa nếu cô chấp nhận cũng chỉ là làm tổn thương hắn.

"Hàn Trầm anh tới đây là khách, anh muốn em "phục vụ" không?" cô đưa tay xuống khóa quần hắn thì đột nhiên bị hắn bắt lấy tay sau đó một nụ hôn ướŧ áŧ rơi xuống.

Hắn dùng môi mυ"ŧ lấy môi cô, sau đó tách ra lưỡi thành công chui vào bên trong, mùi thơm bạc hà thoang thoảng trong khoang miệng cô khiến hắn càng hôn điên cuồng. Lần này dù thế nào nữa hắn cũng sẽ không buông tay của cô ra.

Hắn gạt hết đống đồ trên bàn rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm lên, một tay kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống. Sau đó hôn lên nơi đó của cô.

"Aaa, Hàn Trầm đừng làm vậy rất bẩn" Cô kẹp hai chân lại, muốn đẩy hắn ra. Nơi đó là nơi cô đi tiểu vậy mà hắn có thể hôn.

"Không bẩn! Của em là sạch sẽ nhất! Cho dù thế nào cũng sạch"

Hàn Trầm hiểu lầm ý của cô, trong lòng xót xa nhưng vẫn tự nhủ cho dù có bao nhiêu người đã xuyên vào bên trong thì sao? Chỉ cần là của cô hắn sẽ không chê bẩn.