Chương 3: Tôi là "gà" có bổn phận phải chăm sóc khách

"Bùm" Vi Lưu Ly hoa mắt, cô thật không tin nữa lại gặp hắn ở đây trong hoàn cảnh này. Đã 7 năm trôi qua cô có hàng ngàn hàng vạn lần suy nghĩ không biết trong đời này còn gặp Hoắc Thịnh không nhưng dù đoán thế nào cũng không lường trước được hôm nay. Trái tim tưởng đã chết một lần nữa đập loạn nhịp nhưng là vì đau đớn.

Cô vội lấy lại tinh thần nhìn sang mấy người còn lại đã thấy ba cô gái đang vây lấy Từ Thành và A Lạp Khắc Tư.

Vì cô là người vào sau cùng nên đương nhiên không biết Hàn Trầm và Hoắc Thịnh từ chối chơi "gà". Sự nhục nhã bao vây nhưng cô cố lấy lại bình tĩnh bước chân loạng choạng tới chỗ Hàn Trầm.

Cô thà là đi phục vụ Hàn Trầm còn hơn là phục vụ Hoắc Thịnh, cô hận hắn. Và cũng không muốn hắn làm nhục lòng tự trọng cuối cùng của mình.

Vi Lưu Ly quỳ xuống giữa hai chân của Hàn Trầm dùng tay thon nhỏ kéo khóa quần của hắn xuống. Theo quy tắc của Vĩnh Thụy "gà" chỗ này không được phép tiếp xúc với môi của khách hàng khi họ chưa cho phép, gà chỉ có quyền phục vụ thân dưới cho khách hàng.

A Lạp Khắc Tư cùng Từ Thành còn đang chìm đắm trong phục vụ của ba cô ả kia nên không biết sự xuất hiện của cô, nhưng còn Hàn Trầm và Hoắc Thịnh lại khác họ như trúng tà mà theo dõi từng cử chỉ trên khuôn mặt cùng hành động của cô.

Hoắc Thịnh muốn nói nhưng cổ họng như bị nghẹn lại cho tới khi hoàn toàn tỉnh táo mới thấy cô đang làm gì.

"Em đang làm gì vậy?" Hàn Trầm giật mình giữ tay cô lại, xót thương dâng trào. Người phụ nữ hằn thầm thích sao lại đi tới bước này chứ?

"Lưu Ly em?... Dừng lại cho tôi!" Hoắc Thịnh ra lệnh, bao năm không gặp cảm giác dâng trào yêu thương nhưng khi thấy hành động vô sỉ của cô khiến hắn giật mình mà thét lớn. Hắn bước nhanh tới chỗ cô lập tức kéo cô lên khỏi giữa hai chân Hàn Trầm.

"Em đang làm cái quái gì vậy?" Hắn tức giận bóp chặt cổ tay cô gầm lên nói, người phụ nữ khiến hắn nhớ mãi không quên này vì sao lại trở nên như vậy?

"Tôi là "gà" có bổn phận chăm sóc khách" Cô lạnh lùng coi như không quen biết hắn sau đó liền kéo tay mình khỏi tay hắn.

"Hoắc Thiếu ngài quen biết cô ta sao?" Người phụ nữ lớn tuổi cười nịnh nọt.

"Cút!" Hoắc Thịnh chỉ tay vào mặt người phụ nữ đuổi ra ngoài đem bao nhiêu bực tức chuốc lên người bà ta.

Người phụ nữ giật mình liền chạy ra ngoài.

"Trầm, để em chăm sóc anh nha" Cô tiếp tục công việc quỳ xuống giữa hai chân Hàn Trầm dịu dàng nói, cô vốn chỉ coi anh ta là bạn nhưng không ngờ lại rơi vào tình huống này.

Hàn Trầm khó hiểu nhìn cô lòng đau đớn, tới lúc cô xàm lấy thằng em của hắn mới khiến hắn bừng tỉnh. Vật nam tính vốn đang ngủ say bỗng tỉnh dậy có phản ứng, khiến hắn ngại ngùng. Hắn yêu cô nhưng cô lại chỉ yêu tên khốn Hoắc Thịnh kia khiến hắn chôn giấu tình cảm bao nhiêu năm nay. Bây giờ được người thương an ủi vuốt ve thì có người đàn ông nào chịu được chứ?

Vi Lưu Ly cầm vật tho to cứng cáp nóng như sắt lên, vật này rất to khiến cô ngại ngùng xung quanh lại nhiều gân xanh tới đáng sợ duy chỉ có bao qυყ đầυ là có màu hồng nhạt. Đang lúc cô muốn cúi xuống liếʍ cho hắn thì bị Hoắc Thịnh đẩy ra, hắn thở dốc vì tức giận một mạch kéo cô ra ngoài.