Chương 2: Gặp lại cô

7 năm sau

Trung tâm thành phố A, quán bar Vĩnh Thụy là nơi không phải ai muốn tới là tới được. Những người ở đây nếu không phải là giới thượng lưu thì cũng là quan chức cấp cao.

Phòng Vip 308 bốn người đàn ông mỗi người một góc tay cầm ly rượu từ người họ toát lên khí chất ít ai có được.

"Thịnh cậu muốn ly hôn với Thành Nhiễm sao?" A Lạp Khắc Tư cũng là một người đàn ông phong lưu tính tình cổ quái. Hắn ta là một thiếu gia mang danh "bất cần" nổi tiếng về độ ăn chơi.

"Ừ" Hoắc Thịnh lười biếng trả lời, nếu không yêu nhau thì cũng không muốn tốn thời gian của nhau, 7 năm kết hôn nhưng giữa hắn và người vợ ở nhà vốn không thể nào mặn nồng như trước. Mỗi lần chạm vào người cô ta hắn lại nhớ tới người phụ nữ kia, nước mắt cùng hận thù của cô ấy như ăn mòn trái tim hắn. Đã từng tổn thương đối phương quá sâu đậm giờ đây hắn cũng không còn tư cách nói lời yêu, hơn nữa người kia đã biến mất 7 năm rồi.

Thấy được sắc mặt của Hoắc Thịnh thì Từ Thành cũng là một trong ba người bạn thân nhất của hắn biết được hắn đang hối hận? Nhưng Từ Thành không biết hắn hối hận vì đã kết hôn với Thành Nhiễm hay là bởi từng tổn thương Vi Lưu Ly. Chuyện của 7 năm trước Từ Thành là người rõ nhất, mấy năm nay hắn biết Hoắc Thịnh đang tìm kiếm Vi Lưu Ly. Nhưng cô ta chẳng khác gì giọt nước đã bốc hơi mất tăm tích.

Duy chỉ trong góc tối người đàn ông trầm tĩnh khi nghe cuộc trò chuyện của ba người kia liền càng trở nên âm trầm, hắn lấy ngón tay vuốt vuốt miệng ly lắc vài vòng rồi đưa lên miệng uống.

"Hàn Trầm hôm nay cậu thật ít nói, có muốn tôi mời mấy em xinh đẹp để hầu hạ?"A Lạp Khắc Tư chăm chú nhìn người thanh niên tên Trầm Hàn đang im lặng một mình uống rượu.

Hàn Trầm quay sang miệng tạo hình vòng cung cười đầy dịu dàng.

"Thịnh cậu định bỏ Thành Nhiễm để quay lại với Lưu Ly? Cậu đừng quên bản thân đã tổn thương con gái nhà người ta như thế nào" Không nói thì Hàn Trầm cũng có thể đoán được suy nghĩ của Hoắc Thịnh, người đàn ông này khiến hắn thấy sợ Hoắc Thịnh có thể vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.

"Ý của cậu là sao?" Hoắc Thịnh kích động nói.

"Tôi chỉ nói sự thật thôi" Hàn Trầm lạnh lùng nói sau đó uống sạch ly rượu trên tay.

Không khí trong phòng liền trở nên ngột ngạt.

"Thôi được rồi! Hai cậu... Haiz thật là... Để tôi gọi mấy em vào giúp mấy người hạ hỏa" A Lạp Khắc Tư vội xua đi không khí ngột ngạt.

"Cách" Cửa phòng được mở ra người bước vào đầu tiên là một người phụ nữ dẫn đầu ba cô gái xinh đẹp cơ thể hoàn hảo trắng nõn không tì vết.

"Các thiếu gia tôi mang người tới rồi các vị thoải mái mà dùng, đây là các cô gái xinh đẹp nhất của Vĩnh Thụy" Người phụ nữ vội giới thiệu.

"Bà chủ, hình như bà muốn đích thân phục vụ cho một trong số bọn tôi sao?" Từ Thành cau mày nói, nơi này làm ăn kiểu gì vậy? Trong phòng có bốn người mà lại mang ba người phụ nữ tới hay muốn bọn họ cùng nhau chơi một người.

"Ngài nói gì?" người phụ nữ lớn tuổi vội quay ra sau lại phát hiện thiếu một người. Vội cười miễn cưỡng.

"Mấy người chơi đi tôi không có hứng thú" Hoắc Thịnh cùng Hàn Trầm lên tiếng.

Đúng lúc này cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, một cô gái tóc vàng đi giày cao gót ăn mặc hở hang vội tiến vào.

"Bà chủ thật xin lỗi khách bên phòng 106 cứ giữ tôi lại" Cô vội kéo lại chiếc váy nhăn nhúm của mình.

"Cái người này! Cô muốn tôi trừ tiền của cô phải không?"

"Thật xin lỗi! Xin lỗi bà" Cô gái khẩn cầu nói.

Giọng nói quen thuộc này? Hàn Trầm cùng Hoắc Thịnh tò mò nhìn sang đối phương. Đúng lúc người kia vén tóc lên chỉnh lại trang phục.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương với hai núm đồng tiền.

Cả hai người liền hóa đá.

"Được rồi còn không mau quay sang cho các thiếu gia chọn?" haiz hiện tại trong phòng có hai người không chơi gà nhưng theo quy tắc cũng lên để hai người còn lại chọn.

"Dạ" Vi Lưu Ly quay mặt sang, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên thân thể cô. Cô giật mình khi nhìn thấy mấy vị khách hôm nay. Nụ cười trên môi liền tắt hẳn khi nhìn thấy đối phương.

"Lưu Ly?" Hoắc Thịnh không tin vào mắt mình.

Vi Lưu Ly