Chương 22: Em tìm được anh rồi

Mắt trái của Khuê Ngu bị tử khí ăn mòn, nửa khép lại, máu đen từ khóe mắt chảy ra, mắt phải hoàn toàn là tơ máu, hắn há miệng, cái đuôi vung loạn xạ, trong chớp mắt liền vọt tới trước mặt Bùi Túc.

“Tê!”

Bùi Túc kéo khăn của mình xuống, lúc Khuê Ngu vọt tới trước mặt, khăn quật qua đầu rắn, Khuê Ngu chỉ thấy hoa mắt.

Cái, cái gì? Khuê Ngu bị cơn giận chiếm lĩnh đầu óc lập tức thanh tỉnh ---- Bùi Túc tích tụ được yêu lực rồi!

Trong đầu hắn lập tức chỉ có suy nghĩ chính là trốn chạy!

Khuê Ngu cũng không được tính là đại yêu một phương, nếu như không xác định được yêu lực Bùi Túc khô kiệt, hắn chết cũng không có lá gan đánh lén Bùi Túc, vì một lần đánh lén này, hắn còn mời đối đầu khác của Bùi Túc, kéo chân mấy tên tâm phúc của Bùi Túc.

Bây giờ mấy tên tâm phúc đã bị phân tán kéo vào không gian khác, vốn dĩ là một thời cơ tốt gϊếŧ chết Bùi Túc, kết quả lại thất bại trong gang tấc! Nếu không phải là có cái tên nhân loại một thân thần lực không biết từ đâu nhảy ra......

Khuê Ngu – hảo hán thì biết tránh cái thiệt trước mắt, không nói hai lời quay đầu liền chạy.

Hắn thật sự là tự hiểu lấy mình, đối mặt với đỉnh cấp đại yêu như Bùi Túc, chỉ cần Bùi Túc tích tụ được yêu lực, hắn căn bản không còn đường sống, Bùi Túc tuyệt đối sẽ không tha cho một con yêu quái dám cả gan khiêu chiến địa vị của anh ta.

Bùi Túc tháo nhẫn ban chỉ xuống.

Nhẫn ban chỉ tượng trưng cho quyền hành, đương nhiên không chỉ là vật trang trí đơn giản.

Nhẫn ban chỉ ở trong tay anh chuyển hóa thành một thanh kiếm, Bùi Túc kéo kiếm, anh đi về phía trước một bước, chỉ một bước đã đuổi kịp Khuê Ngu đang điên cuồng chạy trốn.

Một liếʍ đâm lên đuôi của Khuê Ngu, Khuê Ngu ngửa đầu kêu đau.

Trên thân kiếm tràn đầu ánh sáng ôn hòa, nhưng thứ ánh sáng ôn hòa này lại phong bế hình rắn của Khuê Ngu, cường ngạch mạnh mẽ biến thành hình người.

Kiếm kia liền đâm vào chân phải của Khuê Ngu, Khuê Ngu không hề có sức phản kháng, chỉ có thể kéo thân thể bò trên mặt đất, hắn bị mù mắt trái, máu đen chảy ra từ khóe mắt, trong miệng còn phát ra tiếng kiêu hàm hồ, miệng đầy máu tươi.

Kiếm hóa hình rất đẹp, ánh sáng ôn hòa, lại là tên Bạo Quân, dưới kiếm có vô số vong hồn, chém gϊếŧ không biết bao thần ma yêu quỷ, chỉ là mỗi lần thúc giục cần hao phí một lượng lớn yêu lực, nếu như không làm vậy, tùy thời có thể phản phệ lên người cầm kiếm.

Bùi Túc đi tới, tùy tiện rút kiếm lên, một nhát kiếm chắt đi hai cái sừng dữ tợn của Khuê Ngu, lại một lần nữa hủy đi yêu đan của Khuê Ngu.

Khuê Ngu bị hủy yêu đan, tu vi mấy ngàn năm bị hủy trong chốc lát, hình người co thành một con rắn màu đen dài hai mét, bị Bùi Túc xách đuôi lên thắt thành nút, tùy tiện ném xuống đất.

Hắn đến xin tha cũng không kịp kêu, liền dứt khoát linh hoạt, dùng tư thái không muốn người khác nhìn thấy nhất chui vào bụi cỏ.

Yêu lực kết thành kết giới đã toàn toàn sụp đổ, không xa đó chính là đường quê.

Bùi Túc thu kiếm, che miệng ho khan vài tiếng, đem cổ tanh ngọt trong cổ họng nuốt xuống, cường ngạch ngưng tụ yêu lực sử dụng kiến Bạo Quân hậu quả là càng thêm suy yếu.

Nhưng một chút thương tổn nay căn bản không quan trọng.

Đôi mắt đen của anh nhìn xung quanh, không có nhìn thấy Diệp Cẩn Bạch, chỉ có ấn chương Chung Linh vẫn tỏa ra ấm áp, vẫn còn mùi hương khí ấm áp trên người khiến người ta lưu luyến.

Anh bóp nát cái sừng trong tay, bột phấn màu đen từ đôi tay bạch ngọc rơi xuống.

Một người đàn ông xưa nay luôn tự phụ khắc chế, bây giờ giống như là hung thú nổi giận khi bị xâm phạm lãnh địa.

Cẩn Bạch của anh là con người, bởi vì anh mà rơi vào trong nước sông, nhưng bây giờ, anh đến cả đối phương cũng không tìm được.

Bùi Túc nắm ấn chương Chung Linh, miễn cưỡng bình tĩnh xuống, Cẩn Bạch của anh chắc chắn đã thuận theo dòng nước sông trôi xuống, chỉ cần đi dọc theo bờ sống nhất định có thể tìm được.

Bùi Túc không hề chậm trễ, quay người đi về hướng bờ sông.

Anh đem kết giới của anh cùng Khuê Ngu chuyển dời đến khu vực hẻo lánh, chỉ dựa vào đi đường, phải mất một ngày mới có thể quay lại.

Khuê Ngu đột nhiên đột kích làm cho bọn họ bị tách ra, Lục Kính Thập bọn họ anh không hề lo lắng, tâm phúc đều là đại yêu thành danh đã lâu, đi theo anh nhiều năm, cho dù bị vướng chân cũng tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng.

Huống hồ Lục Kính Thập chính là có vũ khí giữ mạng sắc bén nhất.

Chỉ có Cẩn Bạch của anh là có khả năng gặp phải nguy hiểm nhất.

Vốn dĩ người đáng lẽ phải được anh bảo vệ tốt nhất lại rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.

Bùi Túc đã rất nhiều năm rồi chưa từng lĩnh hội cảm giác hối hận giày vò đến nỗi khó bình ổn cảm xúc, anh sống nhiều năm, cũng xem như nhìn đủ phân phân hợp hợp của thế gian, lạnh lùng máu lạnh đã lâu, cuối cùng cũng động lòng.

Vậy thì đã sao? Anh cam tâm tình nguyện.

Anh vẫn luôn dung túng tình cảm đối với Diệp Cẩn Bạch, vẫn luôn cho ràng anh thích đối phương vẫn chưa đủ.

Bùi Túc cầm ấn chương lên, cúi đầu hôn lên.

Đợi đến khi tìm được em, anh nhất định sẽ nói với em, anh có bao nhiêu thích em.

......

Vòng bảo hộ sau khi biến mất, Diệp Cẩn Bạch theo dòng nước trôi đi rất xa, đuôi của Khuê Ngu không có đánh trực tiếp vào cơ thể cậu, nhưng va đập trong nháy mắt đó cũng làm Diệp Cẩn Bạch lâm vào hôn mê ngắn ngủi, thẳng đến khi vòng bảo hộ biến mất, dòng nước chảy vào tai mũi cậu, khiến Diệp Cẩn Bạch lập tức tỉnh lại.

Diệp Cẩn Bạch mau chóng xác nhận phương hướng, lập tức nắm mắt lại, đồng thời đóng chặt khí, cậu thử bơi lên bờ, không hoảng loạn, cậu đã gặp rất nhiều tình huống tuyệt vọng rồi, chuyện rơi xuống nước cũng không làm cậu thấy sợ hãi.

Cậu còn có linh lực, tạm thời sẽ không nghẹn thở, huống hồ cậu biết bơi một chút, bơi chó ở nước cạn vẫn có thể miễn cưỡng dùng được.

Sức lực của Khuê Ngu rất lớn, cậu cũng không biết mình bị đẩy đi bao xa, nhưng hẳn là mấy chục mét, cộng thêm lại trôi thêm một lúc, bây giờ cách Bùi Túc hẳn là rất xa, Diệp Cẩn Bạch nổi lên mặt nước, cậu cách bờ rất gần, vụng về mà bơi lên bờ.

Cách bờ không xa chính là một mảnh rừng rậm rất sâu, nơi này hẳn không có người đến, Diệp Cẩn Bạch từ bỏ tìm người xin giúp đỡ, cậu dùng chút linh lực cuối cùng miễn cưỡng hong khô quần áo, trốn vào một nơi khô ráo dùng phường thức cổ xưa nhất tạo ra chút lửa, cẩn thận chất thành đống lửa.

Lại không hong khô quần áo, tối nay cậu có thể sẽ bị lạnh chết.

Khuê Ngu đẩy cậu đi rất xa, Diệp Cẩn Bạch lúc lên bờ đã không thể nhìn thấy chỗ nước cạn lúc trước.

Cũng may ấn chương Chung Linh còn ở trên người Bùi Túc, Diệp Cẩn Bạch có thể cảm nhận được vị trí của Chung Linh, cách rất xa, dường như là đã rời khỏi bờ sông.

Bây giờ đã là chạng vạng, Diệp Cẩn Bạch sờ sờ ngực, cậu cảm nhận được độ ấm mà ấn chương Chung Linh truyền tới, Bùi Túc hẳn là không có chuyện gì, sờ sờ túi, kinh hỉ phát hiện một gió chocolate chưa bóc, thậm chí còn có hai lá bừa ướt đẫm.

Cậu đặt hai lá bùa ở cạnh đống lửa hong khô, cắn rách ngón tay, vẽ lên đó phù văn mới, chờ khô rồi lại cất đi

Diệp Cẩn Bạch cả đêm không dám ngủ, trời vừa sáng, liền cầm một cây gỗ cháy đi lên thượng du.

Cậu đặt tay lên ngực, hy vọng có thể truyền linh lực đến cho Bùi Túc.

Diệp Cẩn Bạch đang phát sốt, nhưng bước chân cậu không dám ngừng lại, cậu không biết bên phía Bùi Túc có tình huống gì, có hội hợp với Lục Kính Thập không, nếu như không có, Bùi tiên sinh tuyệt đối nguy hiểm hơn cậu.

Anh đã từng nói, rất nhiều đại yêu tâm thuật bất chính thích cắn nuốt yêu quái khác, lấy để tăng trưởng tu vi của mình.

Nghĩ đến đây, bước chân của Diệp Cẩn Bạch lại càng nhanh hơn.

Đầu cậu rất choáng, không biết đã sốt đến bao nhiêu độ, con đường trước mắt cũng trở nên siêu vẹo, đường đất dưới chân phản phất như biến thành kẹo bông gòn, chân càng nặng nề, nước sông và bờ bên kia cũng dần dần mơ hồ trong mắt cậu, Diệp Cẩn Bạch thiếu chút nữa là rơi xuống sông.

Nhưng cậu đi được rất chậm, nhưng mỗi nước rất kiên định.

Trời đã sáng tỏ, cả người Diệp Cẩn Bạch lúc nóng lúc lạnh, cậu tắt que củi cháy vào nước sông, quấn chặt quần áo.

Cậu có thể cảm nhận được ấn chương Chung Linh đã cách cậu càng ngày càng gần, nhất định là Bùi Túc đến tìm cậu.

Diệp Cẩn Bạch đi nửa ngày, hoàn toàn dựa vào thanh chocolate chống đỡ.

Nhanh rồi! Rất gần rồi.

L*иg ngực Diệp Cẩn Bạch ẩn ẩn nóng lên, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, từ xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng đĩnh đạc.

Là Bùi Túc!

Hai mắt Diệp Cẩn Bạch sáng lên, còn tính là cách khá xa, cậu chỉ nhìn một cái là nhìn ra thân ảnh của Bùi Túc!

Bùi Túc rõ ràng cũng nhìn thấy cậu, bước chân cũng nhanh hơn, nhưng đi được mấy bước, Bùi Túc đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng ---- rừng cây bên cạnh hình như có thứ gì đó!

Trong rừng cây nhảy ra hai con sói một lớn một nhỏ, con lớn bổ nhào về phía Bùi Túc, con nhỏ thì nhe răng nhào về phía Diệp Cẩn Bạch, đồng tử Bùi Túc co rụt lại: “Cẩn Bạch! Cẩn thận!”

Bùi Túc không răng để ý đến con sói nhào về phía anh, cường ngạnh chuyển vận dụng yêu lực, rút bạo quân khỏi vỏ, ánh sáng yêu lực tỏa ra bốn phía.

Diệp Cẩn Bạch vứt lá bùa ra, con sói đó lập tức bị cậu găm dưới đất, hai ba bước chạy đến trước mặt Bùi Túc, vứt lá bùa kẹp giữa ngón tay ra, linh quang lá bùa đột nhiên bùng nổ, con sói xám cường tráng kia kêu thảm một tiếng, gào rút lăn lộn dưới đất.

Hai con sói xám đều là yêu quái tu vi còn thấp, trùng hợp hai lá bùa này đều là để đuổi yêu quái, đối với động vật bình thường sẽ không có lực sát thương quá lớn, coi như Diệp Cẩn Bạch có vận khí tốt, bằng không hai lá bừa này căn bản không khống chế được hai con sói này.

Diệp Cẩn Bạch ôm chặt lấy Bùi Túc, da thịt lộ ra ngoài của cậu nóng bỏng, dán lên cơ thể hơi lạnh của Bùi túc, khoang mũi tràn ngập khí tức trên người Bùi Túc.

“Em tìm được anh rồi.”

Cơ thể Diệp Cẩn Bạch khẽ phát run, không biết vì sợ hãi, hay là vui sướиɠ vì trùng phùng, cậu ngẩng đầu, lại lại lần nữa: “Em tìm được anh rồi.”

Bùi Túc ôm lấy thân thể nóng bỏng này, bạn trai nhỏ của anh, đã chính tay đẩy anh ra khỏi nguy hiểm, lại vượt qua ban ngày lẫn đêm tối, đến trước mọi người, tìm được anh.

Trong khoảng khắc này Bùi Túc, cơ hồ như là mất đi thanh âm, mặc cho anh có thể miệng lưỡi trơn tru, nhưng lúc này, cũng không thể nói lên lời nào.

Trái tim anh chưa từng đập nhanh như vậy.

Thật lâu sau, Bùi Túc cúi đầu hôn lên mặt cậu, mỉm cười: “Phải, em tìm thấy anh rồi, anh bây giờ thuộc về em, anh là của em.”

Anh mãi mãi thuộc về em.

Diệp Cẩn Bạch nước mắt lưng tròng, cậu cười cười: “Em không cần anh phải cẩn thận bảo vệ em, em cũng có thể bảo vệ anh.” Cậu không hề yết ớt, mặc dù vẫn chưa thể đánh đồng với đại yêu, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là chim hoàng yến trong l*иg sắt.

Anh có vị trí đứng cao như vậy, cũng không cần vì em mà đi xuống, em sẽ từng bước từng bước đi đến bên cạnh anh, anh chỉ cần vào lúc em cách anh một bước, đưa tay ra là đủ rồi.

Diệp Cẩn Bạch nói: “Em rất thích anh, rất thích rất thích.” Cậu ở trong lòng Bùi Túc, lại một lần nữa nói ra lời tỏ tình.

Trừ bày tỏ tình yêu ra, hình như cũng không có thì có thể biểu đạt được tâm tình lúc này của cậu.

Bùi Túc hôn lên mặt cậu: “Nhận được yêu mến, vô cùng cảm kích, chỉ có, lấy thân báo đáp.”