Chương 23: Khúc Lưu

Lục Kính Thập đứng ở ngoài phòng bệnh, ngơ ngác nhìn một hồi lâu.

Bùi Túc nắm tay Diệp Cẩn Bạch, đến lông mi rũ xuống đều dính dịu dàng trong đôi mắt.

Lục Kính Thập chưa từng nhìn thấy loại biểu tình này của Bùi Túc ---- chuyên chú như vậy, ngoài cửa sổ là tiếng chim hót líu lo cuối đông, bên ngoài phòng bệnh là tiếng người ầm ĩ đều bị xem nhẹ, trong mắt chỉ có người nằm trên giường bệnh.

Lục Kính Thập cúi đầu cười cười, quay người rời đi.

Trong phòng bệnh, Bùi Túc cúi đầu hôn người yêu đang ngủ của anh.

Người yêu anh trẻ tuổi ngây ngô, dịu dàng, nhưng đã đủ mạnh mẽ, cứng cỏi.

........

Diệp Cẩn Bạch sốt tới 40 độ, vẫn may cậu còn trẻ, sức khỏe cũng tốt, truyền một ngày đã hạ sốt, cậu không thể kéo dài hành trình của Bùi Túc, phải nhanh chóng đến Du Trung mới được.

Ở trên thuyền ngây người một ngày, cơ thể của Diệp Cẩn Bạch đã khỏi không sai biệt lắm, thì bọn họ cũng đến được Du Trung, cũng chính là phạm vi thế lực của Lâu Triệt.

Lâu Triệt đã đứng ở biên giới Du Trung đợi bọn họ, mối quan hệ của anh ta và Nguyễn Chi Thanh vẫn chưa kết thúc, Việt Giản thích Nguyễn Chi Thanh, Lục Kính Thập cố tình lại thích Lâu Triệt, giữa mấy người này là nghiệt duyên nợ không còn chưa tính rõ ràng.

Huống hồ cô nương như Nguyễn Chi Thanh, nồng nhiệt yêu thích Lâu Triệt hai kiếp, Lâu Triệt còn có thể thờ ơ, có thể thấy được là lòng dạ sắt đá.

Bùi Túc chỉ có một người em trai là Lục Kính Thập, không nỡ đánh mắng Lục Kính Thập, cũng coi như không nhìn thấy, nhưng đối mặt với Lâu Triệt vẫn là sắc mặt khó coi.

Con sông ngầm ở phía bắc Du Trung, mọi người không muốn chậm trễ hành trình, chào hỏi với Lâu Triệt xong, liền ngồi xe đi về phía bắc.

Du Trung nhiều núi, hướng bắc là Thập Vạn Đại Sơn, có vô số sinh linh, sông Hoài Ân chảy xuyên qua núi, Khúc Lưu được sinh ra giữa lòng sông Hoài Ân.

Tâm phúc dẫn theo chỉ có Cố Tinh Phi, Lâu Triệt không nói tiếng nào cũng đi theo.

Khúc Lưu bất đồng với Chung Linh, nó là một cái linh vật, không có thần trí, nó được sinh ra sau hàng ngàn năm trôi dạt, ẩn chứa linh lực thuần túy và sinh mệnh lực.

Lục Kính Thập lấy ra Tiền Trần Kính, không ngừng tính toán vị trí của Khúc Lưu.

Vị trí của Khúc Lưu sẽ không ngừng thay đổi, lần trước người của Lâu Triệt nhìn thấy là ở hạ du sông Hoài Ân, nhưng bây giờ có lẽ là đã sớm rời khỏi.

Dù sao Khúc Lưu thích sạch sẽ, sẽ không ngừng lưu động trên con sông.

Có điều dù sao Khúc Lưu cũng là linh vật hiếm có, bản lĩnh che giấu cũng là nhất đẳng, Lục Kính Thập nhất thời cũng khó đoán ra vị trí cụ thể của nó, chỉ có thể nhíu mày tính toán lại.

Lậu Triệt ở bên cạnh giúp Lục Kính Thập cầm hộp có linh khí tính toán, đi theo bên cạnh Lục Kính Thập, nhắm mắt theo đuổi, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt sắc lạnh.

Diệp Cẩn Bạch không ngừng sử dụng linh lực của mình đưa đến ấn chương Chung Linh, Bùi Túc nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Cẩn Bạch, an tĩnh đi phía sau với cậu, đợi Lục Kính Thập tính ra kết quả.

“......Tiên sinh.”

Diệp Cẩn Bạch chần nhờ nhỏ giọng gọi Bùi Túc.

Bùi Túc cúi dầu.

“Nếu như Khúc Lưu đều là linh vật giống Chung Linh, giữa hai vật có hay không sẽ cảm ứng được?” Diệp Cẩn Bạch hỏi.

Bùi Túc ngẩn ra --- anh đúng là không nghĩ tới điểm này.

Lục Kính Thập đi phía trước khựng lại, xoạt một cái xoay người vọt tới trước mắt Diệp Cẩn Bạch: “Thử xem chị dâu!”

Diệp Cẩn Bạch kinh hoảng nói: “Chị, chị dâu?”

Lục Kính Thập vội vàng sửa miệng: “Anh rể!”

Bùi Túc nghiến răng: “Lục Thập Kính!”

Lục Kính Thập vội vàng thu liễm ý cười cợt nhả, cất Tiền Trần Kính đi, từ trong cái rương trong ngực Lâu Triệt rít ra một cái bàn cờ khắc đá, Bùi Túc đưa ấn chương cho Diệp Cẩn Bạch, rót linh lực vào thúc giục nó.

Lục Thập Kính ở trên bàn đá không ngừng tính toán, tìm được đại khái vị trí của Khúc Lưu, sau đó bọn họ đi theo hướng đã tìm được, ánh sáng quanh ấn chương Chung Linh dần dần xảy ra biến hóa, đến một nơi thì dừng lại, ẩn ẩn muốn chui vào dòng sông.

Diệp Cẩn Bạch một phen không nắm chặt, Lục Kính Thập vừa dậm chân vừa nói: “Cố Tinh Phi! Đừng thất thần! Ngươi mau đi xuống tìm! Đi theo nó!”

Cố Tinh Phi lập tức nhảy vào sông Hoài Ân.

Bọn họ đợi tầm mười mấy phút, Cố Tinh Phi từ trong nước xông ra, tay trái nắm chặt, ấn chương Chung Linh điên cuồng quay xung quanh tay phải hắn.

Bùi Túc giải thích: “Giữa linh vật cũng sẽ cắn nuốt lẫn nhau để làm mình lớn mạnh hơn.”

Diệp Cẩn Bạch lúc này mới biết ấn chương Chung Linh là muốn cắn nuốt Khúc Lưu, vội vàng đi tới thu hồi nó.

Cố Tinh Phi cũng không lên bờ, Bùi Túc nhận Khúc Lưu trong tay hắn.

Khúc Lưu là một khối tinh thể màu xanh trong suốt như pha lê, bị Bùi Túc nắm trong tay, có điều trong thời gian chớp mắt đã biến mất, bị Bùi Túc dung nạp vào cơ thể.

Diệp Cẩn Bạch chờ Bùi Túc quay người lại mới vội vàng đi tới, muốn đeo ấn chương Chung Linh lên người anh, Bùi Túc cười cười, lắc đầu từ chối, mà nắm ngược lấy tay cậu.

“Không sao rồi, em đeo nó đi.”

Chung Linh đã hòa thành một thể với Diệp Cẩn Bạch, ấn chương tách ra khỏi Diệp Cẩn Bạch, Diệp Cẩn Bạch chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.

Diệp Cẩn Bạch kiên trì: “Anh nói rồi mà, tín vật định tình.”

Bùi Túc bại trận dưới ánh mắt của cậu, cười cúi người xuống, Diệp Cẩn Bạch đeo ấn chương lên cho anh.

Lục Kính Thập ôm bàn cờ nhìn một màn này hâm mộ mà ai oán, đáng thương nói: “Tại sao ta vẫn còn là độc thân chứ?”

........

Nói ra cũng trùng hợp, Diệp Cẩn Bạch trước đây khi học cấp 2 là ở Du Trung, Bùi Túc bế quan hấp thụ Khúc Lưu, Diệp Cẩn Bạch vị Lục Kính Thập lôi kéo đi dạo Du Trung.

Cố tình phía sau còn có một Lâu Triệt đi theo.

Diệp Cẩn Bạch luôn cho rằng vị đại yêu trấn thủ Du Trung này trầm mặc ý nói y như Việt Giản, nhưng lúc tiếp xúc mới phát hiện, anh ta không phải là trầm mặc ít nói mà là lãnh đạm ngạo mạn.

Thực sự là tính cách không dễ ở chung.

Mấu chốt là Lâu Triệt không thích cậu, nhưng lại vô cùng ấu trĩ mà biểu hiện ra nữa.

Cường điệu lại lần nữa, vô cùng ấu trĩ.

Diệp Cẩn Bạch chỉ có thể mượn cớ tưởng nhớ lại một chút thời gian mình học cấp 2, thoát khỏi Lục Thập Kính dính người, đồng thời cũng cắt đuôi Lâu Triệt đi theo sát Lục Kính Thập.

Diệp Cẩn Bạch tuổi nhỏ đã mồ côi, lúc 16 tuổi ba qua đời, ông bà nội không muốn nuôi cậu, lúc này mới được một nhà chú ruột đón đến Phái Thị.

Cậu bây giờ đang đứng trước cổng trường cấp 2 trước đây, nhìn học sinh ra vào, nhất thời cảm thấy cách mấy đời, Diệp Cẩn Bạch trước đây quả thật là không có tiền không có tinh lực trở về, nhưng nếu như đã tới, cậu nhất định phải đi gặp vài người.

Chỉ có điều bây giờ trường cấp 2 không cho người ngoài đi vào, cậu tính toán lúc tan học sẽ đứng ở cửa chờ, tay xác theo hộp quả và giỏ trái cây.

“Là....Diệp Cẩn Bạch sao?”

Bà lão đi qua đường lộ ra vẻ mặt chần chừ, đi qua hai người rồi lại quay người đứng trước mặt cậu, có hơi chần chờ.

Diệp Cẩn Bạch lấy lại tinh thần, nghi hoặc hỏi: “Cháu là Diệp Cẩn Bạch, bà là......”

Bà lão lập tức cười cười: “Cô nói mà nhìn rất quen mắt, tiên sinh nhà cô là thầy giáo dậy toán của em.”

Diệp Cẩn Bạch lập tức nhớ ra, thầy giáo dậy Toán của cậu họ Trương, tên là Trương Bội An, là chủ nhiệm lớp của cậu, khoảng thời gian đó ba cậu vừa mới qua đời, cậu sống mơ mơ màng màng hồ đồ, trong trường lại có rất nhiều lời đồn nhảm nhí, Trương Bội An tận tâm tận lực khai thông cho cậu, thường mang cơm trưa từ nhà đến cho cậu.

Dạy học và giáo dục, phương diện nào cũng làm được, người thầy Diệp Cẩn Bạch cả đời này cảm kích nhất chính là Trương Bội An.

Diệp Cẩn Bạch và vợ thầy Trương cũng từng gặp nhau, là hôm cậu rời khỏi Du Trung, vị phu nhân đứng tuổi này cường ngạnh nhét cho cậu một một túi đầy sữa bột, thậm chí còn có một ít tiền.

Diệp Cản Bạch lùi lại một bước cúi người với vị phu nhân mặt đầu xương gió này.

Trương phu nhân hoảng sợ, chân tay luống cuống muốn đỡ lấy cậu.

Diệp Cẩn Bạch cười cười, nhẹ giọng nói: “Cô là đến đón thầy Trương sao?”

Trương phu nhân: “Haizz, ông ấy đã lớn đầu như vậy rồi còn cần cô đến đón, cô đến đón cháu gái, tiểu gia hỏa bây giờ thế nào rồi?”

Diệp Cẩn Bạch nhẹ giọng nói: “Tất cả đều tốt, hôm nay cố ý đến đây thăm trường, có thể chào hỏi thầy Trương thì càng tốt.”

Trương phu nhân nói: “Ai nha, tiên sinh nhà cô năm nay đã xin nghỉ rồi, sức khỏe không tốt, ở nhà nghỉ ngơi, em nếu như không vội, đợi lát nữa cùng cô về nhà một chuyến.”

Diệp Cẩn Bạch đương nhiên là gật đầu.

Cháu gái của Trương phu nhân rất nhanh cũng đã đi ra, tên là Trương Niệm, là một cô gái xinh đẹp vô cùng hiểu chuyện, đeo cặp xách rất nặng còn muốn giúp Trương phu nhân xách túi hành.

Trương Niệm rất thích Diệp Cẩn Bạch, còn nóng lòng muốn thử xách đồ giúp Diệp Cẩn Bạch, bị Diệp Cẩn Bạch dở khóc dở cười uyển chuyển từ chối --- cậu nếu như không phải hai tay phải xách đồ, chắc chắn sẽ giúp Trương Niệm xách cặp, dù sao cái cặp sách to như vậy, cậu nhìn cũng thấy nặng, sao còn để tiểu cô nương nhà người ta giúp cậu xách đồ?

Nhà của Trương Bội An cách trường học rất gần.

Lúc đi đến chỗ ít người, Trương Niệm rõ ràng là căng thẳng lên.

Diệp Cẩn Bạch chú ý đến vẻ mặt của cô bé, như có suy tư gì đó.

Lại đi thêm một lúc, bên cạnh đột nhiên nhảy ra vài thiếu niên lưu manh xấp xỉ tuổi Trương Niệm.

Trương Niệm bị dọa sợ tới mức dừng chân lại, vội vàng đứng che trước mặt Trương phu nhân.

Trương phu nhân vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng là không biết tại sao lại bị đám lưu manh này chặn đường.

Thiếu niên dẫn đầu cà lơ phất phơ huýt sáo: “Ai chà, hôm nay còn mang theo tình nhân đến chống lưng cho mày à?” hắn ta nghiêng mắt, nhìn về phía Diệp Cẩn Bạch.

Diệp Cẩn Bạch nhíu mày.

Trương Niệm như là mèo bị giẫm phải đuôi, lông cả người dựng ngược cả lên: “Miệng sạch sẽ một chút đi!”

Thiếu niên tóc tím dẫn đầu cười lạnh: “Mày cũng thôi đi, ngày ngày mách lẻo với chủ nhiệm, còn không biết xấu hổ mà nói bọn tao miệng sạch sẽ một chút, mày là kẻ tiểu nhân, phản đồ không biết xấu hổ!”

Trương Niệm giận dữ: “Các người tự mình trốn học, giáo viện hỏi tôi còn không thể nói sự thật sao?”

Diệp Cẩn Bạch lặng lẽ lắng nghe, không sai biệt lắm cũng biết được là có chuyện gì.

Trương Niệm nhanh mồm dẻo miệng, mấy người đối diện không nói lại cô bé, thiếu niên dẫn đầu thẹn quá hóa giận, bước lên muốn đẩy cô bé.

Diệp Cẩn Bạch ném quà tặng xuống đất, nắm lấy cổ tay thiếu niên đẩy hắn lại.

“Anh làm cái gì?” thiếu niên bị đẩy lùi về sau được người phía sau đỡ lấy, mất mặt, mặt đỏ bừng lên, rống lên với Diệp Cẩn Bạch.

Diệp Cẩn Bạch bình thản nói: “Còn không đi sẽ báo cảnh sát.”

Nhìn thấy mấy thiếu niên vẫn đứng yên tại chỗ, Diệp Cẩn Bạch nói: “Thế nào, muốn vào trong đó ngồi vài ngày?”

Suy cho cùng cũng chỉ là một đám nhóc, nhìn Diệp Cẩn Bạch cũng không giống như nói đùa nên đã tin, lập tức giải tán.

Trương Niêm đỏ mắt nói cảm ơn Diệp Cẩn Bạch.

Diệp Cẩn Bạch đến nhà Trương Bội An, bảy tám năm thoáng cái đã trôi qua, thầy giáo dạy toán nghiêm túc năm đó bây giờ đã là một ông lão, Trương Bội An rõ ràng vẫn còn nhận ra cậu, nhìn thấy cậu tuy rằng vẫn nghiêm mặc, nhưng trong mắt lại là vui vẻ.

Không bao lâu sau, cửa lại một lần nữa được mở ra, Diệp Cẩn Bạch theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người người đàn ông đứng ở cửa.

Bùi Túc mặc một thân xiêm y vô cùng thỏa đáng, còn giúp Trương phu nhân xách đồ ăn, đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau với Diệp Cẩn Bạch.

Anh nhìn Diệp Cẩn Bạch, nghiêng đầu khẽ cười.

Diệp Cẩn Bạch đột nhiên không nói gì, đến Trương Bội An nói gì cũng không nghe thấy.

Một hồi sau cậu mới nghe thấy mình lúng ta lúng túng hỏi: “Sao lại......đến đây thế?”