Chương 21: Rắn Khuê Ngu

Lục Kính Thập thiết lập kết giới xung quanh, xe đi ngang qua sẽ không nhìn thấy có chuyện gì xảy ra.

Sói đen bị một người đàn ông trầm mặc ít nói tóc húi cua kéo từ ghế lái ra, trói tứ chi ném tới trước mặt Bùi Túc.

“Tiên sinh, nên xử lý thế nào?”

Bùi Túc vốn dĩ muốn trực tiếp giải quyết sói đen để trừ hậu hoạn, nhưng cố kỵ hình tượng của anh trước mặt Diệp Cẩn Bạch, sát phạt quá mức tựa hồ không tốt lắm, vì thế đi ra một chỗ, ý bảo tóc húi cua đưa lỗ tai lại đây.

Tóc húi cua nghe xong phân phó, trên mặt lộ ra vặn vẹo trong nháy mắt, nhưng vẫn cung kính gật đầu nói nên làm, quay người đi đến trước sói đen, phong bế yêu lực của đối phương, đợi lúc tóc húi cua quay lại, trong tay còn xác theo một con chó con mắt phun ra lửa.

“Bùi Túc! Ngươi có bản lĩnh sỉ nhục tôi, thì có bản lĩnh gϊếŧ tôi đi!” con chó nhỏ giãy giụa trong tay tóc húi cua, “Sĩ khả sát bất khả nhục!”

Bùi Túc không kiên nhẫn nghe hắn nói chuyện, nói: “Làm nó im miệng.”

Tóc húi cua quả nhiên làm nó câm miệng.

Diệp Cẩn Bạch đợi mấy phút mới có thể đem cái chó nhỏ màu đen này liên hệ với con sói rít gào trước mặt cậu khi nãy, bị động tác của Bùi tiên sinh làm cho chấn kinh.

Còn, còn có thể như vậy sao? Diệp Cẩn Bạch tò mò nhìn chằm chằm con chó nhỏ không ngừng kêu gào trong tay tóc húi cua.

Tóc húi cua cũng kinh đưa chó con đến trước mặt Diệp Cẩn Bạch.

“Cho tôi sao?” Diệp Cẩn Bạch rất kinh ngạc: “Muốn, muốn nghiêm hình tra tấn sao?”

Bùi Túc nhịn cười: “Cái này không cần, dùng hình cũng không hỏi được gì, nó chỉ là một viên đá dò đường, em cầm lấy chơi đi, một đường đi nhàm chán, để nó mua vui cho em.”

Chó con, không, sói đen tốt xấu gì cũng là đại vương một núi, chưa từng chịu nhục như vậy, dưới sự tức giận quả thật muốn ngất đi, nó muốn nhảy dựng lên mắng chửi thô tục, nhưng chỉ phát ra tiếng ‘uông uông uông’ liên tiếp.

Phảng phất như đang làm nũng.

Ấu tể nhu nhược luôn làm người ta yêu thích, Diệp Cẩn Bạch sờ sờ bụng chó con, cảm xúc trên tay làm mắt cậu cong lên.

Đôi mắt Bùi Túc lại trầm xuống, nặng nề dừng trên bụng chó con, sau khi làm cho nó run cầm cập, làm như không có việc gì mà di chuyển tẩm mắt.

Dưới xe còn có một con thủy yêu màu đen, sinh vật màu đen mềm mềm dính dính, bị tài xế xe Lục Kính Thập một tay không túm ra, xé thành nhiều mảnh, thét chói tai bốc hơi dưới ánh mặt trời.

“Thứ đồ vật này là bên phía Khuê Ngu phái đến.” Lục Kính Thập kéo áo khoác của mình, trốn lên xe, ánh mắt lộ ra ghét bỏ.

Đồ vật ướt dầm dề, dính dính còn mang theo âm lãnh luôn không làm người yêu thích, mà rắn Khuê Ngu, thích nhất là loại đồ vật này, giống hệt hắn không làm người ta yêu thích được.

Đoàn người giải quyết xong phản đồ, lại một lần nữa lên đường.

Đến tối, nghỉ ngơi ở một khách sạn đã được đặt sắn.

Bùi Túc đương nhiên ở cùng phòng với Diệp Cẩn Bạch.

Diệp Cẩn Bạch đi vào phòng tắm tắm rửa, trong phòng chỉ còn lại Bùi Túc và chó con.

Cho con ghé mông lên đệm mềm, không muốn nhìn Bùi Túc.

Bùi Túc lạnh nhạt nói: “Quay qua đây.”

Chó con phẫn nộ mà quay lại.

Thần sắc Bùi Túc dần dần lạnh lẽo: “Cẩn Bạch sờ ngươi thì cũng thôi đi, nếu như để ta nhìn thấy ngươi dám liếʍ em ấy.......ta liền cắt đầu lưỡi của ngươi, hiểu không?”

Chó con nhe răng với anh.

Lúc này Diệp Cẩn Bạch từ trong phòng tắm đi ra, cho con dưới ánh mắt uy hϊếp của Bùi Túc, không thể không co lại cách xa giường, quay lưng lại với giường.

Trong núi sâu Khuê Ngu, thác nước mênh mông cuồn cuộn ầm ầm chảy xuống, bắn lên từng bọt sóng, có đầm nước sâu mấy chục mét phía dưới, đầm sâu không nhìn thấy đáy, bên cạnh có ngọc thạch dựng lên, một nam tử áo đen ngâm mình trong đầm, sắc mặt trắng nhợt.

Gợn sóng đầm nước khẽ lay động, phía dưới là một cái đuôi rắn thô to đang khua loạn xạ.

“Áo đen và Đυ.c Ảnh đều chưa về?” người đàn ông hai tay giang ra, đặt lên cạnh đầm nước, lười biếng hỏi.

Trên nham thạch đột nhiên rơi xuống một đầu rắn, vừa phun ra lá thư, vừa mơ hồ không rõ nói: “Đúng vậy, đều chưa về.”

Người đàn ông cười lạnh: “Xem ra đều bị giải quyết rồi, ngươi nói xem Bùi Túc không có chuyện gì thì rời khỏi Phái thị làm gì?”

Đầu rắn lắc đầu: “Thuộc hạ không biết.”

Đường đàn ông lười biếng, biên độ dao động của cái đuôi lại dần dần mạnh lên, đầm nước bị cuốn lên một tầng tầng cuộn sóng, hắn bỗng trở người.

“Tê....ta biết rồi tê......nhất định là bệnh cũ cẩu hắn tái phát, Bùi Túc bây giờ chính là phế nhân ha ha, nhất định là như vậy!”

Hắn hưng phấn mà bơi lội trong đầm.

“Đi, phái đỉa yêu đi theo bọn chúng, cần phải báo cáo tình hình chính xác của Bùi Túc cho ta!"

Hắn lặp đi lặp lại tính toán Bùi Túc đánh mất mấy phần yêu lực, hắn sẽ có bao nhiêu phần thắng.

Nếu như Bùi Túc thật sự là bệnh cũ tái phát, vậy thì chỉ cần đợi thêm mấy ngày nữa, đợi Bùi Túc hoàn toàn rời khỏi địa giới anh ta quản hạt, liền có thể động thủ.

Hắn vừa xoay người, hóa thành một con rắn đen lớn, quay đầu chui vào sâu trong đầm.

Rắn Khuê Ngu đã chất chứa oán hận với Bùi Túc đã lâu, lần này lúc Bùi Túc khô cạn yêu lực lại rời khỏi Phát thị, cho rắn Khuê Ngu cơ hội, rắn Khuê Ngu mặc dù sợ hãi Bùi Túc nhiều năm, nhưng cũng hận thấu xương Bùi Túc, một khi bắt được cơ hội sẽ tuyệt đối nghĩ mọi cách dồn Bùi Túc vào chỗ chết.

........

Trên xe Bùi Túc đã có tài xế mới, chính là tóc húi cua, tên là Cố Tinh Phi, vô cùng trầm mặc, một buổi sáng cũng không nói lời nào.

Diệp Cẩn Bạch và Bùi Túc ngồi ở phía sau nhỏ giọng nói chuyện.

Đợi đến lúc bọn họ chuyển đi đường thủy, Bùi Túc từ sáng sớm hôm nay sắc mặt đã bắt đầu khó coi.

Xuống xe lên thuyền, Diệp Cân Bạch nhìn dòng sông do dự ----- dự cảm xấu trong lòng cậu lại dâng lên.

Ngồi lên thuyền, sắc mặt Bùi Túc lại càng kém, Diệp Cẩn Bạch sờ trán anh, không nóng, thẩm nghĩ trong lòng: Bùi tiên sinh chỉ sợ là say sóng.

Bùi Túc quả thật là say sóng, hơn nữa còn choáng váng nặng.

Chỉ có điều anh ẩn nhẫn quen rồi, lại không muốn thất thố trước mặt Diệp Cẩn Bạch, nhíu mày nhẫn nhịn khó chịu.

Anh không muốn nói, Diệp Cẩn Bạch đương nhiên sẽ không vạch trần, cùng Bùi Túc đi vào trong thuyền.

Trên chiếc thuyền này đều là tâm phúc của Bùi Túc, nhất là mấy vị đại yêu, đều biết Bùi Túc say sóng, tâm trạng không tốt, chỉ sợ không cẩn thận chướng mắt Bùi Túc, sớm đã lặng lẽ trốn sang một bên rồi.

Trên thuyền có kết giới, sẽ không bị người để mắt đến, con thuyền đang đi vào địa giới hoàn toàn không có con người, Diệp Cẩn Bạch liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Làm sao vậy?” Bùi Túc chú ý đến cậu đang thất thần.

Diệp Cẩn Bạch cười cười: “Em cảm thấy......”

Lời còn chưa nói xong, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, không đợi cậu có động tác gì, Bùi Túc đã đứng lên trước một bước kéo cậu ra khỏi cửa sổ.

Ngay sau đó thân thuyền dong đưa kịch liệt, Diệp Cẩn Bạch gắt gao nắm lấy tay Bùi Túc, bên ngoài cửa sổ xuất hiện một đôi mắt vàng cực lớn, khóa chặt dạo một vòng trên người Bùi Túc.

Rắn Khuê Ngu!

Bên ngoài kết giới con thuyền, nước sống cuồn cuộn, con mãng xà đen nhấc lên sóng lớn, con thuyền trước mặt hắn phảng phất như món đồ chơi bằng nhựa, bị hắn lật tới lật lui, chơi đùa giữa cơ thể.

Diệp Cẩn Bạch dùng linh lực khởi động một vòng bảo hộ, bao bọc hai người lại.

Bên ngoài động tĩnh quá lớn, Lục tiên sinh bọn họ cũng không đuổi đến, chức chắn là bị những người khác vướng tay vướng chân, cũng là nói cách khác hai người bọn họ bây giờ là tức cố vô thân.

Rắn Khuê Ngu đυ.ng 2 phát vào cửa sổ, trên thuyền đã xuất hiện một cái lỗ to, cái đầu rắn thò đầu vào thăm dò.

Bùi Túc chịu ảnh hưởng yêu lực của rắn Khuê Ngu, yêu lực tích tụ trong cơ thể lập tức bị nhiễu loạn.

Diệp Cẩn Bạch hai tay kết ấn, cái đầu đen của rắn Khuê Ngu cơ hồ đã tiến đến trước mặt cậu, Diệp Cẩn Bạch đột nhiên tách hai tay ra, một dấu ấn chương huyền phù hiện lên trước mặt cậu, phần đáy đối diện với đầu rắn, nhẹ nhàng, nhanh nhạy là đập xuống!

Ấn chương mặc dù cậu đã đưa cho Bùi Túc, nhưng sớm đã tu ra tâm ấn, mặc dù lực sát thương tạm thời không thể so được với ấn chương thật, nhưng thắng ở thần lực càng thêm thuần túy.

Rắn Khuê Ngu kêu đau một tiếng, tu vi của hắn là ở dựa vào vô số hài cốt sinh linh tăng trưởng, ấn chương hàm chứa thần lực thuần túy đối với hắn là thương tổn không thể xóa nhòa, hắn lui lại sau mấy mét, chính giữa đầu rắn, thình tình bị in chứ ‘Bạch’.

Nếu tu vi của Diệp Cẩn Bạch tinh thâm thêm một chút, lần này có thể đánh xuyên lớp da rắn dày ngàn năm của rắn Khuê Ngu!

Tiểu quỷ này có lai lịch gì, thần lực sao lại thuần túy như vậy? Rắn Khuê Ngu kìm nén đau đớn bỏng rát kịch liệt trên đầu, suy nghĩ xoay chuyển ---Diệp Cẩn Bạch mặc dù không tạo ra uy hϊếp gì, nhưng thần lực của cậu ta khiến hắn rất đau đớn, hắn nghĩ hiện tại thủ hạ của Bùi Túc đang bị quấn lấy, bây giờ hắn chỉ muốn nhân lúc này gϊếŧ chết Bùi Túc, không nghĩ lại có cản trở.

Rắn Khuê Ngu không nhịn được tức giận, nói: “Tiểu hữu, ta cùng cậu không oán không thù, hôm nay chỉ là đến tìm Bùi Túc tính sổ, không quản chuyện của cậu, cậu chỉ cần tránh sang một bên ta sẽ không tính toán chuyện ngươi đánh ta bị thương.”

Diệp Cẩn Bạch không hề trả lời, chỉ một lần nữa tạo lại tâm ấn.

Bất đồng với nửa trong suốt như vừa rồi, lần này âm ấn cơ hồ là màu đen nồng đậm.

Tràn ngập tử khí nồng đậm.

Rắn Khuê Ngu thè lưỡi, lạnh lùng nói: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Diệp Cẩn Bạch chỉ vào đầu rắn: “Tôi có một vật, có thể đại biểu 7 chữ, 7 chữ viết ----- Tử!”

Ấn chương Chung Linh đại biểu cho 7 chữ, phân biệt là: Xuân, Hạ, Thu, Đông, Phục, Sinh, Tử.

Chữ cuối cùng là có lực sát thương mạnh nhất, Diệp Cẩn Bạch có được ấn chương Chung Linh nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên dùng chữ này, lúc vị Sơn Tiêu đè lên tường, cậu cũng chưa kịp dùng chữ ‘Tử’ này.

Rắn Khuê Ngu gào rống, không ngừng dùng yêu lực nhiễn loạn Bùi Túc, hắn đúng là không sợ Diệp Cẩn Bạch, nhưng nếu Bùi Túc tập trung yêu lực, hắn chỉ sợ là không xong rồi.

Bùi Túc mặt vô biểu tình, tuy rằng Khuê Nhu quấy nhiễm không ngừng, nhưng trong cơ thể anh đã có một cỗ yêu lực lưu động, chỉ cần Cẩn Bạch có thể tranh thủ thời gian cho anh, chỉ cần thêm một chút thời gian thôi.

Cả chiếc thuyền lúc bị Khuê Ngu cuốn lấy, tâm ấn của Diệp Cẩn Bạch đã tạo xong, đẩy ấn chương ra, tử khí nồng đậm bộc phát một đoàn khí đen đánh về phía Khuê Ngu, Khuê Ngu căn bản không đặt Diệp Cẩn Bạch vào mắt, lấy một tầng yêu lực ngăn cách thần lực này, lúc tử khí lại gần, Khuê Ngu cảm thấy không ổn, vội vàng phun ra một ngụm hàn băng.

Tử khí xuyên qua hàn băng, Khuê Ngu không kịp tránh né bị tử khí ăn mòn đôi mắt, đau đớn đến quay cuồng, thân hắn quấn lấy con thuyền bắt đầu dùng sức, cường ngạch bóp gãy con thuyền!

Bùi Túc không quan tâm đến tích tụ yêu lực, anh biết Diệp Cẩn Bạch không biết bơi, gắt gao nắm chặt lấy tay cậu, sáp lại độ khí.

Dưới nước đều là thân thể của Khuê Ngu, hắn bởi vì đau đớn mà không ngừng lăn lộn, thân rắn thô to ở dưới nước bị quấn lại với nhau, thỉnh thoảng còn đập lên bờ, có thể đập ra một khối nham thạch!

Tình huống này thật sự quá nguy hiểm, Diệp Cẩn Bạch nắm chặt tay Bùi Túc, không ngừng cùng linh lực của mình truyền cho anh, miễn cưỡng mở mắt tìm kiếm bờ sông, bọn họ đã bơi đến bờ sông, mà lúc này Khuê Ngu đã đau đến điên rồi, thân thể vặn vẹo nâng đuôi đánh về phía Diệp Cẩn Bạch.

Nước sông bị cuốn lên vô cùng vẩn đυ.c, dòng nước chảy xiết, yêu lực thể lực của Bùi Túc đều là trạng thái khô kiệt, rất khó kéo một người không biết bơi như Diệp Cẩn Bạch tránh thoái.

Anh muốn ôm Diệp Cẩn Bạch vào trong ngực, chắn cho cậu một chút, anh thù sao cũng là đại yêu, cường ngạch chống đỡ một lần cũng có thể chịu được.

Diệp Cẩn Bạch lại nhìn xong phương hướng, đẩy mạnh Bùi Túc ra!

Bùi Túc đυ.ng phải chỗ nước cạn, nhưng Diệp Cẩn Bạch lại bởi vì dùng lực mà vị đẩy về phía Khuê Ngu.

Khoảng khắc sắp đυ.ng vào, khuyên tai của Diệp Cẩn Bạch bộc phát ánh sáng mãnh liệt, yêu lực màu bạch hình thành hộ thuẫn bảo vệ chặt chẽ Diệp Cẩn Bạch, nó bị yêu lực khổng lồ của Khuê Ngu kích phát ra.