Chương 12: Cậu ta là thuốc của anh!

Khăn buộc trên cổ tay Bùi Túc vốn dĩ là dùng để che vết sẹo, sau đó vết sẹo tiêu tan, dùng khăn cũng thành thói quen, dứt khoát cứ mang theo như vậy, đồ vậy riêng tư như vậy ở trên người, chưa từng cho người khác dùng.

Khăn buộc trên cổ tay anh đến nay chỉ có Diệp Cẩn Bạch từng chạm qua, nhưng Diệp Cẩn Bạch thường ngày vẫn luôn duy trì khoảng cách với anh, sẽ không quá mức thân cận, cho nên quan hệ của hai người, vẫn luôn tương đối kỳ quái.

Bây giờ động tác này.......

Đôi mắt Bùi Túc chậm rãi nheo lại ---- như vậy có xem như là.....động tay động chân với anh?

Dù sao trong nhận thức của Bùi Túc, kéo khăn buộc tay và kéo quần áo cũng không có khác biệt lắm.

Diệp Cẩn Bạch rõ ràng là rất thích chiếc khăn này của anh, yêu thích không buông tay mà vuốt vuốt vài cái.

Bùi Túc bỗng nhiên nhớ lại lúc ở núi Bình năm đó, chiếc khăn trên cổ tay anh cũng không khác biệt lắm với cái này, chất liệu màu sắc đều tương tự.

Uống say rồi mà vẫn còn nhớ đến chuyện đó, Bùi Túc thở dài, để cậu nghịch chiếc khăn.

Anh dứt khoát lấy khăn ướt lau mặt cho Diệp Cẩn Bạch, Diệp Cẩn Bạch ngẩng đầu mặc cho anh lau mặt, đợi Bùi Túc lau đến tay cậu, cậu ngoan ngoan ngồi lên ghế, ánh mắt nhìn theo động tác của Bùi Túc.

Lúc này, cửa phòng lạch cạch một tiếng bị đẩy ra, ngay sau đó, một người xốc tấm màn lên, cười nói: “Quả nhiên là ở đây.”

Người tới mặc một cái áo trắng dài, áo khoác bên ngoài màu đỏ thẩm điểm vàng, tóc dài buộc phía sau lúc xốc màn mặc dù nói chuyện với Bùi Túc, nhưng lại vứt mị nhãn với Diệp Cẩn Bạch, rõ ràng là gương mặt thanh tú văn nhã, nhất cử nhất động lại phá lệ càn rỡ.

Diệp Cẩn Bạch liếc nhìn hắn một cái, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm Bùi Túc.

Người tới cứng lưỡi: “Cố Chi, anh từ đâu tìm được tiểu tử hoa si như vậy? Vẻ ngoài còn rất trêu chọc người khác, em xem xem......” Vừa nói vừa đưa tay muốn sờ thử.

Diệp Cẩn Bạch cảnh giác mà trốn ra sau lưng Bùi Túc, Bùi Túc cúi đầu dỗ vài câu, chỉ chỉ người tới: “Đây là Lục Kính Thập.”

Diệp Cẩn Bạch ngẩng đầu nhìn một cái, không phải rất có hứng thú.

Nhìn thấy cậu không có hứng thú, Bùi Túc lập tức dỗ cậu đi vào phòng đi ngủ.

Bùi Túc lại có nhẹ nhàng dịu dàng, chu đáo săn sóc như vậy?

Đây tuyệt đối không phải là Bùi Túc!

Lục Kính Thập xoạt một cái dán lên tường, chỉ vào Bùi Túc quát: “Yêu nghiệp to gan, dám giả mạo huynh trưởng của Lục mỗ, còn không hiện hình báo tên họ!” Nói xong còn móc một cái kính khắc khoa chiếu vào Bùi Túc, lúc đó còn lướt qua Diệp Cẩn Đường sắp đi vào phòng ngủ, linh quang lướt qua trên kính khắc hoa, Lục Kính Thập lộ vẻ mặt nghi ngờ.

Hắn nhìn cà lơ phất phơ, suy cho cùng cũng không phải là nhân vật tầm thường, suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, thế mà đoán được thân phận của Diệp Cẩn Bạch, kinh ngạc nói: “Cố Chi! Anh sao lại đặt cậu ta ở bên người?”

Cảnh tượng chợt lóe trong mặt kính vừa rồi cũng đủ Lục Kính Thập hiểu được chỗ đặc thù của Diệp Cẩn Bạch, hắn bây giờ cảm thấy Bùi Cố Chi điên rồi!

Đợi Diệp Cẩn Bạch đi vào phòng ngủ, Bùi Diệp mới che cửa phòng ngủ lại.

Lục Kính Thất mới nói: “Cậu ta là thuốc của anh! Anh tính nuôi cho béo rồi mới ăn hả? Vậy không bằng động thủ bây giờ luôn đi, bớt chuyện nuôi ra tình cảm!”

Chung Linh vốn dĩ là thuốc chính để chữa bệnh cũ của Bùi Túc, đứa trẻ đó cắn nuốt Chung Linh, vậy thì đó là Chung Linh sống sờ sờ, nhiều năm như vậy sinh khí được ôn dưỡng, hiệu quả thậm chí còn tốt hơn Chung Linh.

Đem thuốc nuôi bên người, là hắn nhìn nhầm, hay là đầu Bùi Túc bị cháy khét rồi?

Ồ, cũng có thể là hắn đi nhầm thế giới, Lục Kính Thập hoang mang rối loạn lấy gương của mình ra, nghi ngờ chính mình đi vào thế giới trong gương.

Bùi Túc quen biết Lục Kính Thập đã lâu, đương nhiên biết hắn cầm kính làm gì, liền nói: “Đừng nhìn nữa, em không đi nhầm.”

Lục Kính Thập cất gương đi, bình tĩnh ồ một tiếng, đột nhiên chỉ vào anh: “Phương nào.....” yêu nghiệt phương nào dám mạo danh anh hắn?

Bùi Túc rót ly rượu: “Ai dám mạo danh anh?”

Lục Kính Thập sáp lại gần: “Anh, vậy anh có phải là.....” đầu óc không ổn?

Bùi Túc nhấp ngụm rượu: “Anh rất ổn.”

Lục Kính Thập vô cùng tuyệt vọng: “Vậy, vậy là em xuất hiện ảo giác? Trời ạ, em còn trẻ như vậy đã bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi, em có phải là......” sắp chết rồi không?”

Bùi Túc lạnh lùng nói: “Em sẽ không chết.”

Lục Kính Thập tuyệt vọng: “Anh có thể để em nói cho hết câu được không!” rống xong một câu, anh ta hắng hắng cổ họng cười hì hì kéo ghế ngồi bên cạnh Bùi Túc: “Không phải, anh, sao nghĩ thế nào thế? Cứ như vậy mà nuôi ở bên người?”

Bùi Túc nhíu mày: “Cái gì mà gọi là nuôi ở bên người? Em ấy cũng không phải là đồ chơi để vui đùa.”

Lục Kính Thập nắm nắm tóc, một đầu tóc mượt bị hắn cào thành ổ gà, thực sự không hiểu được anh hắn nghĩ thế nào, có điều bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn ---- “Yến tiệc Quỳnh các sắp bắt đầu rồi, anh nhanh tới đi chủ trì, em đi trước, U Đình mang đến bình rượu ngon, em phải đi thưởng thức.” Nói xong tìm lấy áo khoác của mình chuồn mất.

Bùi Túc đứng dậy đi vào phòng trong, Diệp Cẩn Bạch ngủ rất say, cả người rúc vào trong chăn, nửa gương mặt vùi vào trong gối, anh không nhịn được cười cười.

Anh cũng không không rõ sự mê luyến của mình đối với Diệp Cẩn Bạch rốt cuộc là đến từ đâu, có điều cũng không có liên quan gì chứ? Anh lại không ăn trẻ nhỏ, nếu như là thích, vậy thì cứ thiên trường địa cửu mà đi cùng nhau, rồi cũng sẽ có ngày lưỡng tình tương duyệt, thực sự không được thì đứng từ xa nhìn, nếu như không thích, vậy thì càng dễ làm, vậy thì coi như vãn bối mà sủng, đặt ở bên người dạy dỗ.

Huống hồ anh thật nhanh là có thể hiểu rõ ý nghĩ của mình rồi.

Diệp Cẩn Bạch ngủ rất say, Cố Bùi dứt khoát ôm cậu lên, trực tiếp đi thẳng lên tầng cao nhất của Minh Hoàng các, trên đường đi trên hành lang vòng tròn không có người đi đi lại lại, tầng cao nhất lại càng yên tĩnh không một tiếng động.

Trên đỉnh không có phòng, dùng một tấm bình phong được dệt bằng lụa lớn làm phân cách.

Các thị nữ nhìn thấy Bùi Túc, kéo màn lên, không hề hiếu kỳ người trong ngực Bùi Túc, phía sau màn che và bình phong có bố trí mấy trường kỷ to rộng, rượu ngon mấy trăm năm được tùy ý bày lên, trái cây ngon được chất đầy bàn.

Bùi Túc nhìn cũng không nhìn một cái, đi thẳng đến trước giường mềm mại nhất, đặt Diệp Cẩn Bạch xuống, Diệp Cẩn Bạch ngoan ngoãn cọ cọ trường kỷ, co người, chỉ ngủ một nửa, Bùi Túc nhìn thấy nhướng mày, cũng không khách khí với cậu, ngồi lên nửa kia của trường kỷ, thuận tiện kéo chăn tơ tằm mỏng đắp lên người cậu.

Lúc này, thị nữ đã kéo màn lên rồi, chỉ để lại một tầng mỏng nhất, vẫn may người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng Bùi Túc nhìn thấy rõ bên ngoài.

Lầu Minh Hoàng ồn ào hoàn toàn yên tĩnh lại, tất cả mọi người chờ chủ nhân của yến tiệc Quỳnh các lên tiếng.

Bùi Túc chậm rãi mở miệng: “Yêu quang chi dạ, quỳnh các thịnh yến, hôm nay ngày cuối Huyền Nguyệt thiết yến Minh Hoàng các......” tham âm của anh không lớn, nhưng lại rõ ràng đưa đến tai mỗi người.

Theo thanh âm của anh, trên đỉnh lầu các đột nhiên rũ xuống mấy sợi dây đằng, các thiếu nữ mặc hoa phục nắm dây đằng từ trên trời giáng xuống, vạt áo phiêu phiêu nhanh nhẹn nhảy múa, có người đàn ông trẻ tuổi tâm ngứa ngáy khó chịu, dứt khoát bay đến cạnh thị nữ bên cạnh, thổi sáo tương hợp, đổi được một mảnh hoan hô ủng hộ, vốn dĩ người ở trong phòng đã đi ra, ồn ào chen ở hành lang, có một cô gái xinh đẹp hơi say, vừa nhảy múa vừa đi xuyên qua đám đông, mỗi nước chân đều nhận được tiếng vỗ tay hoan hô.

Lời chú mở màn cũng không dài, thanh âm Bùi Túc chậm rãi, không nhanh không chậm nói xong, thiếu nữ kia đột nhiên kéo xiêm y của mình xuống, hóa thành một con bạch điểu tinh xảo, tiếng hót thanh thúy vang vọng Minh Hoàng các, thiếu nữ bay tới ngập lấy bông hoa trên dây đằng, bay tới hành lang, đem đóa hoa phân phát cho nhân gian tràn nhập xinh đẹp.

Diệp Cẩn Bạch lúc này đã tỉnh, chăm chú, chăm chú nhìn chằm chằm tất cả bên ngoài, chỉ là cách một tấm màn che nhìn không rõ lắm, Bùi Túc cười cười, nắm tay cậu đứng dậy đi tới hành lang.

Hàng lang tầng cao nhất không có tiếng động, căn bản không có người ra vào, chỉ có Diệp Cẩn Bạch và Bùi Túc, hai người bọn họ vừa vén rèm xuất hiện ở hàng lang, phía dưới phát ra một tràng hoan hô, bạch điểu vốn dĩ ở tầng 27 trực tiếp xông thẳng lên tầng cao nhất, đậu lên lan can trước mặt Diệp Cẩn Bạch, rụt rè mà đặt đóa hoa phóng dục vào lòng bàn tay cậu.

Diệp Cẩn Bạch sờ sờ cánh chim của nó, đổi lại tiếng hót vang của bạch điểu, vỗ cánh bay một vòng quanh cậu, bạch điểu bay một hồi trên không, biến thành thiếu nữa hoa phục, nhẹ nhàng nhảy múa trên dây đằng.

Diệp Cẩn Bạch đặt đóa hoa đó trước mũi, ngửi ngửi được một mùi hương ngào ngạt, có chút giống....mùi hương trên người cô gái......

Đầu óc Diệp Cẩn Bạch mơ mơ hồ hồ rốt cuộc cũng xoay chuyển, phản ứng lại --- con bạch điểu đó là một cô nương! Cậu lấy hoa của cô nương nhà người ta, còn sờ tay của cô nương nhà người ta!

Đóa hoa trên tay lập tức trở nên phỏng tay, Diệp Cẩn Bạch còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, cộng thêm vừa mới ngủ dậy, đầu óc dính dính nhét hoa vào tay Bùi Túc.

Bùi Túc biết cậu vẫn còn choáng váng, nhưng cho dù như vậy, anh cũng không muốn bỏ qua cho Diệp Cẩn Bạch, sáp lại gần, cầm hoa cười hỏi: “Đây tính là....mượn hoa hiến Phật?”

Diệp Cẩn Bạch vẻ mặt có chút mờ mịt, nghe vậy rất nghiêm túc lắc đầu nói: “Là mượn hoa hiến mỹ nhân.”

Mỹ nhân Bùi Túc: “......” quả nhiên vẫn là bị đùa giỡn, dưới tình huống này, anh vẫn là nên chính nhân quân tử, hay là ăn miếng trả miếng mới tốt đây? Bùi Túc đã rất lâu rồi chưa đυ.ng phải cái gọi là vấn đề khó rồi.

Lục Kính Thập từ lúc Bùi Túc và Diệp Cẩn Bạch đứng ở hành lang đã bắt đầu chú ý đến hai người họ, đương nhiên cũng nhìn thấy Diệp Cẩn Bạch tặng hoa cho Bùi Túc, lập tức một tiếng kêu ra tiếng.

“Lâu Triệt! Anh mau qua đây! Mau! Qua! Đây!” Lục Kính Thập ghé lên bình phong, điên cuồng vẫy tay với Lâu Triệt.

Lâu Triệt không biết hắn hưng phấn cái gì, khoanh tay đi tới, anh ta cao hơn Lục Kính Thập, không cần ghé vào bình phong cũng có thể nhìn thấy rõ tình huống ngoài hành lang, anh ta vừa nhìn một hồi, trừ Bùi Túc và nhân loại bên cạnh Bùi Túc ra cũng không nhìn thấy cái gì khác.

Lục Kính Thập quên mất mình còn ghé trên bình phong, hai tay ôm lấy tim chuẩn bị nói gì đó, lập tức ngã từ trên bình phòng xuống, vẫn may được Lâu Triệu vững vàng đón lấy.

Lục Kính Thập đối mặt với dung nhan của Lâu Triệt trong gang tấc, sửng sốt một chút rồi vội vàng rũ mắt, đứng cách xa Lâu Triệt một chút, Lâu Triệt cảm thấy có chút kỳ quái.

Mà Lục Kính Thập chỉ hoảng loạn trong chốc lát, lập tức khôi phục lại bộ dáng bình thường, trở tay túm lấy áo Lâu Triệt, kéo anh ta đến hành lang.

Hành lang là vòng tròn, sau khi bọn họ đi ra, đối diện chính là Bùi Túc và Diệp Cẩn Bạch, Lâu Triệt vẫy tay với Bùi Túc, Bùi Túc không nhìn anh ta, mà nhíu mày với Lâu Triệt ---- Lâu Triệt là đại yêu tọa trấn Du Trung, chuyện anh ta và Nguyễn Chi Thanh còn chưa tính toán rõ ràng, Kính Thập sao lại ở bên anh ta rồi.

Lục Kính Thập biết Bùi Túc không thích hắn ở gần Lâu Triệt, hắn hắc hắc cười hai tiếng, vừa vặn tiểu cô nương bạch điểu khiêu vũ cũng đã lui xuống, hắn dứt khoát vỗ tay, một đóa hoa mẫu đơn trống rỗng xuất hiện giữa không trung các lầu, từng cánh từng cánh hoa mở ra, nhụy hoa diễm lệ kiều nộn dần dần lộ ra trước mặt mọi người, rước lấy một trận kinh hô.

Lâu Triệt cong ngón tay, một con hồ ly trắng như tuyết nhẹ nhàng uyển chuyển dẫm lên hư không linh hoạt chạy về phía hoa mẫu đơn.

Bùi Túc nheo đôi mắt phượng, cúi đầu nói với Diệp Cẩn Bạch: “Biến cho cậu xem một ảo thuật.” Nói xong, vươn ngón tay điểm một chút, hư không xuất hiện một con mèo đen lớn không sai biệt lắm với con hồ ly trắng, nó liếʍ liếʍ móng vuốt, hung hãn bổ nhào về phía hồ ly trắng.

Hồ ly trắng lắc mình tránh đi, lộ răng nanh với nó.

Sau đó, dưới ánh đèn, một hồ ly một mèo đánh nhau, Diệp Cẩn Bạch nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng phát hiện con mèo đen đó tạo hình không khác biệt với Dạ Hồi.

Trên không trung hai con dã thú xinh đẹp cho lịch lực tạo thành đánh nhau khó tách ra, phía dưới lại trầm trồ khen ngợi.

Một hồ ly một mèo lúc cuối cùng đâm vào nhau, đột nhiên đán loạn, hóa thành ánh sáng màu đen màu trắng tự rơi xuống, những ánh sáng đó rơi vào tay cậu biến thành hạt tròn trong suốt cứng rắn.

“Đây là cái gì?” Diệp Cẩn Bạch tò mò.

Bùi Túc cười cười: “Là đường, muốn nếm thử không?”

Diệp Cẩn Bạch nhặt một viên cho vào miệng, vị ngọt nhàn nhạt lan tràn trong miệng.

Không, rất ngọt, vô cùng ngọt.