Chương 13: Hoa ánh trăng

Từng hạt đường trong suốt, nói là minh châu Diệp Cẩn Bạch cũng tin.

Viên đường lạch cạch rơi xuống, người trên hành lang ồn ào đưa tay đón nhận, đón được liền nhét vào miệng, nói một tiếng: “Cảm ơn Bùi tiên sinh khoản đãi!”

Bùi Túc chỉ cười cười.

Diệp Cẩn Bạch đã hoàn toàn tỉnh rượu, có điều cậu vẫn không nhớ chuyện mình làm trước đó, cho nên đối mặt với Bùi Túc vẫn trấn định như cũ, cậu rất tò mò về Minh Hoàng các, ánh mắt nhìn khắp nơi.

Mặc kệ tiếng hoan hô của tân khách phía dưới như thế nào, ánh mắt Bùi Túc nhìn Lâu Triệt có thể nói là không giấu diễm sắc bén.

Lâu Triệt không hề tránh né, lạnh lùng nhìn thẳng vào anh.

Ánh mắt Diệp Cẩn Bạch di chuyển giữa hai người, thực mờ mịt --- Bùi tiên sinh, có phải là không thích đại yêu quá mức tuấn mỹ ở phía đối diện không?

Không trách cậu hiểu sai, Bùi Túc trời sinh có đôi mắt phượng, đuôi mắt ẩn tình, gợn sóng trong mắt như đưa tình, ánh mắt di chuyển khi không cười cũng phảng phất như đang cười, cho dù dưới đáy mắt cất giấu lạnh lẽo, đều là động lòng người khắc vào mắt người khác.

Vẻ ngoài của anh thực sự là quá tốt.

Vẫn may Lâu Triệt không hiểu sai, thân là đại yêu cùng thời kỳ với Bùi Túc, anh ta rất hiểu thực lực của Bùi Túc, lúc hai người cách không gian đối mắt, trong mắt đều là ánh dao sắc bén, tất cả khí tràng đều đè lên người đối phương, tuyệt đối không lộ ra bên ngoài một chút nào.

Bọn họ nếu không hề có chút cố kỵ là đối chọi gay gắt, yến tiệc Quỳnh các hôm nay chỉ sợ là sẽ bị hủy hoại

Lâu Triệt thật sự không hiểu, anh ta xưa nay không có oán thù gì với Bùi Túc, Bùi Túc tại sao lại không lý do gì mà nhằm vào anh ta.

Nhưng chuyện không rõ còn ở phía sau, màn phía tây vị vén lên, chưởng quản Tầm Tiên Tập từ đó đi ra, trước tiên là gật đầu chào hỏi Bùi Túc, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâu Triệt.

Lục Kính Thập hiểu rõ hết thảy vội vàng kéo Lâu Triệt đi ra phía sau bình phong, trong lòng cầu nguyện Diệp Cẩn Bạch có thể dỗ anh hắn bớt giận.

Thẳng đến khi Lâu Triệu và Lục Kính Thập biến mất phía sau màn, Việt Giản mới thu hồi ánh mắt, đi về phía Bùi Túc.

Diệp Cẩn Bạch chào hỏi Việt Giản.

Việt Giản nhìn chằm chằm cậu một hồi, đến khi Diệp Cẩn Bạch khẽ nhíu mày, Việt Giản mới thu hồi ánh mắt. Hắn vẫn luôn cho rằng Bùi Túc lúc đó đồng ý giúp Diệp Cẩn Bạch chỉ là qua loa có lệ, dù sao lâu như vậy rồi cũng không thấy Bùi Túc dẫn Diệp Cẩn Bạch ra ngoài, nhưng bây giờ nhìn Diệp Cẩn Bạch, Giản Viên đã biết lời hứa cửa Bùi Túc không phải chỉ là lời nói đùa --- thời gian mấy tháng, trên người Diệp Cẩn Bạch nhiều thêm một tầng công đức, linh quang quấn quanh thân.

Huống hồ yến tiệc quỳnh các hôm nay, Bùi Túc mời chúng yêu, ở trường hợp quan trọng như vậy, anh thế mà lại dẫn Diệp Cẩn Bạch một nhân loại ở bên cạnh.

Bùi Túc đương nhiên biết Việt Giản đang nhìn cái gì, linh quang và công tức quanh người Diệp Cẩn Bạch chính là khi trấn áp sơn thần ở núi Hương Mai mà có, sơn thần sau khi chết trở về với đất trời chính là chính đạo, mà Diệp Cẩn Bạch thuận theo chính đạo, đương nhiên là được thêm công đức, linh quanh hộ thể.

Nếu như cơ duyên của Diệp Cẩn Bạch đã có liên quan đến anh, vậy thì cậu chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi, Bùi Túc không chút để ý mà thưởng thúc nhẫn ban chỉ trong tay.

Việt Giản là đến cáo từ với Bùi Túc, hắn dù sao cũng có công vụ trên người, đến dự tiệc chỉ là thuận tiện.

“Có muốn đi xuống nhìn xem không?”

Nhìn Diệp Cẩn Bạch còn đang nhìn xuống, Bùi Túc hỏi.

Diệp Cẩn Bạch vội vàng lắc đầu, chúng yêu quái bên dưới quá nhiệt tình, cho dù cậu ở trên tầng cậu cũng có thế cảm nhận được.

“Vậy thì đi về nghỉ ngơi, còn buồn ngủ không?” Bùi Túc tự tay vén màn lên, đợi Diệp Cẩn Bạch đi vào xong mới đi vào theo cậu.

Diệp Cẩn Bạch lắc đầu, cậu bây giờ một chút cũng không buồn ngủ, rất hiếu kỳ với tòa lâu các này, đến màn trướng rũ xuống cũng nhìn thật kỹ.

Cậu cứ thẳng thắn như vậy mà biểu lộ sự tò mò với Minh Hoàng các, Bùi Túc vẫy tay với cậu, Diệp Cẩn Bạch ngồi xuống cạnh anh, Bùi Túc gỡ nhẫn ban chỉ trên tay xuống đưa cho cậu, cười nói: “Cậu đi chơi đi, chú ý đừng để cách quá xa.”

Diệp Cẩn Bạch cho rằng Bùi Túc mướn tặng nhẫn ban chỉ cho cậu, vội vàng lắc đầu: “Tôi không thể lấy.”

Bùi Túc nói: “Không phải là tặng cho cậu, Minh Hoàng các đều là yêu quái, cậu một mình đi ra tôi không yêu tâm, đeo nhẫn ban chỉ sẽ oan toàn hơn một chút, đợi cậu chơi đủ, đem nhẫn ban chỉ trả lại cho tôi là được rồi.’

Nhẫn ban chỉ lẳng lặng nằm trong tay Bùi Túc, bên dưới còn có một vòng vàng, ung dung quý phái hệt như Bùi Túc, lại lộ ra xa hoa lãng phí.

Diệp Cẩn Bạch rất muốn đi xuống nhìn xem, chần chừ một hồi vẫn là nhận lấy nhẫn ban chỉ của đối phương, lúc này, Diệp Cẩn Bạch mới phát hiện khăn buộc trên cổ tay của Bùi Túc không thấy nữa.

Từ lúc Diệp Cẩn Bạch quen biết Bùi Túc, trên cổ tay Bùi Túc luôn buộc khăn, hôm nay thế mà không có, để lộ ra đường cong của cổ tay.

Bùi Túc chống cằm nhìn cậu, ánh mứt ý vị thâm trường nói: “Thật sự không nhớ?”

Cái gì mà không nhớ? Diệp Cẩn Bạch mờ mịt trong chốc lát, cố gắng nhớ lại, chẫm rãi, mặt đỏ lên.

Ngốc ngốc đi theo sau Bùi tiên sinh, tự ý tháo khăn buộc trên cổ tay của Bùi tiên sinh, Bùi tiên sinh còn dùng khăn ướt lau mặt cho cậu.......

Đại khái là vì quá quẫn bách, Diệp Cẩn Bạch đến đuôi mắt cũng đỏ lên, đứng lên xấu hổ nói: “Xin lỗi, tôi uống say! Anh đừng tính toán......” cậu dưới tình huống cấp bách thế mà không tổ chức cho tốt ngôn ngữ.

Bùi Túc không ngờ chỉ là một câu thuận miệng trêu chọc, học là nói chỉ một câu đùa vui lại khiến Diệp Cẩn Bạch căng thẳng như vậy.

“Không sao, đùa cậu thôi, biết cậu uống say, chút chuyện như vậy tôi tính toán cái gì với cậu.” Bùi Túc cười cười, là dáng vẻ không để bụng.

Diệp Cẩn Bạch thở phào, cúi đầu nhìn nhẫn ban chỉ trong tay, tinh thế ôn nhuận như ngọc cùng lạnh băng đẹp đẽ quý phái, lúc đeo trên tay Bùi tiên sinh, luôn có một loại ý nghĩa đặc biệt.

Cậu không nhịn được mà co chặt nóng tay, nắm chặt nhẫn ban chỉ, chỉ sợi tiết lộ ra một chút khác thường, vội vàng nói một câu với Bùi Túc, vén rèm đi ra.

Chỉ sợ chậm một bước thì sẽ thất thố.

Cậu vừa đi ra, Lục Kính Thấp ngồi xổm ở hành lang vèo một cái vụt tới, kéo Diệp Cẩn Bạch đi ra sau bình phong, Lâu Triệt khoanh tay dựa vào bình phong, mắt lạnh nhìn một màn này.

Vị đại yêu này có tiếng ngạo mạn.

Lục Kính Thập hoàn toàn mặc kệ anh ta, kéo Diệp Cẩn Bạch cười hắc hắc hắc không ngừng.

Diệp Cẩn Bạch đối diện với gương mặt tươi cười của hắn, không khỏi nâng cao cảnh giác, đối với Lục Kính Thập cậu vẫn còn ấn tượng, có điều Bùi Túc và Lục Kính Thập nói chuyện lúc nào cũng tránh né cậu, cậu không biết quan hệ của Lục Kính Thập và Bùi Túc.

Lục Kính Thập thu lại nụ cười, đáng thương nói: “Anh, anh Diệp, anh tôi đã nguôi giận chưa?” đôi mắt đào hoa chớp chớp.

Lục tiên sinh làm em trai Bùi tiên sinh? Nhưng vị Lục tiên sinh này thật sự không giống Bùi tiên sinh một chút nào, nói là bạn bè tình cảm tốt thì không có vấn đề gì, có điều dáng vẻ làm nũng của Lục tiên sinh........quả thật là em trai được nuông chiều, Diệp Cẩn Bạch lắc đầu nói: “Hẳn là đã nguôi giận rồi.”

Thực ra cậu căn bản không nhìn ra Bùi tiên sinh tức giận chỗ nào.

Lâu Triệt không thích Lục Kính Thập và Diệp Cẩn Bạch quá mức thân cận, rất không dịu dàng mà kéo Lục Kính Thập đến cạnh mình.

Vẫn may Diệp Cẩn Bạch xưa nay biết nhìn ánh mắt người khác, biết vị đại yêu này không chào đón cậu, liền tìm cớ cáo từ, lúc đi ra khỏi bình phong, Lục Kính Thập hận không thể xướng một khúc đưa tiễn.

Diệp Cẩn Bạch nhớ lại ánh mắt Lâu Triệt nhìn cậu, trong lòng nghĩ: Vị đại yêu này và Bùi tiên sinh lẽ nào là song hướng thầm mến? Không thích cậu như vậy, đại khái là hiểu lầm quan hệ của cậu và Bùi tiên sinh rồi.

Cậu đeo nhẫn ban chỉ của Bùi Túc lên ngón cái của cậu, không vừa, vị đại yêu này vóc người thật ra gần giống với Bùi tiên sinh, đeo lên chỉ sợ và vừa vặn.

Đợi cậu đi ra, Lục Kính Thập niết kính trong tay mình, như có suy nghĩ gì đó, hắn không nhìn lầm, trong tay Diệp Cẩn Bạch cầm chính là nhẫn ban chỉ của anh hắn.

Trên người Bùi Túc có 2 thứ không cho người khác mượn – khăn, nhẫn. Đầu tiên là đồ vật bên người, ý sau là tượng trưng cho quyền hành, hai dạng này, Diệp Cẩn Bạch đều chiếm cả, khăn - tùy ý sử dụng, nhẫn – cứ như vậy mà giao vào tay Diệp Cẩn Bạch.

Nào có là nuôi dưỡng thuốc cho mình, có nói là tiểu tình nhân Lục Kính Thập cũng không nghi ngờ.

Không không không, tiểu tình nhân cũng không đúng, dáng vẻ này của Bùi Túc, rõ ràng là đã động lòng phàm!

Bùi Túc sẽ yêu đương? Đầu óc Lục Kính Thập bị câu này làm cho nổ tung, hắn đứng yên tại chỗ, đột nhiên quay đầu: “Lâu Triệt, anh có người thích không?”

Lâu Triệt nói: “Không có.”

Lục Kính Thập lại hỏi tiếp: “Anh sẽ động tâm sao?”

Lâu Triệt dứt khóa nói: “Sẽ không.”

Lục Kính Thập quay người lại, lặng lẽ thở dài --- quả nhiên, cho dù là Bùi Túc động tâm, thì người này vẫn ý chí sắt đá như vậy, cho dù có người có thể làm tan chảy tòa băng sơn ngạo mạn này, đại khái cũng không phải là hắn.

Diệp Cẩn Bạch rời khỏi tầng cao nhất, cậu đứng ở cửa cầu thang tò mò nhìn yến tiệc của yêu quái, mặc dù có nhẫn ban chỉ của Bùi tiên sinh, nhưng cậu dù sao cũng không phải là yêu quái, thân là con người trà trộn vào yến hội của yêu quái, quá bắt mắt.

Trong lòng cậu nhớ đến chuyện núi Hương Mai, rất nhanh đã quay lại tìm Bùi Túc.

“Nhanh như vậy đã quay lại rồi?” Bùi Túc nhìn thấy cậu vén rèm lên, có chút kinh ngạc, yến hội yêu quái không thể hấp dẫn cậu sao? Hay là náo loạn ở buổi tụ họp bạn học rồi.

Bùi Túc hỏi: “Không có gì hay à?”

Diệp Cẩn Bạch ngồi xuống, trả nhẫn ban chỉ cho nguyên chủ, nghe vậy xấu hổ cười cười: “Rất mới mẻ, tôi trước đây chưa từng thấy, chỉ là trong lòng còn có chuyện, không muốn đi dạo.”

Bùi Túc nói: “Hửm? Chuyện thế nào nói xem?”

Diệp Cẩn Bạch nói: “Hôm nay lúc ở buổi tụ họp, nghe một bạn học trong lớp nói đã lấy được giấy phép khai phá núi Hương Mai.

Bùi Túc lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, anh nhìn thời gian, giờ này trời vẫn chưa sáng, yến hội quỳnh các rất nhanh sẽ kết thúc, Lục Kính Thập còn ở Minh Hoàng các, cũng không cần lo lắng có yêu quái dám gây chuyện, vì thế đứng lên, nhẹ nhàng có lễ nói: “Diệp tiên sinh, đi ngắm hoa không?”

Diệp Cẩn Bạch sửng sốt, rất nhanh đã nhớ ra hai ngày trước cậu còn mời Bùi Túc cùng đến phía nam núi Hương Mai ngắm hoa, lập tức đồng ý.

......

Núi Hương Mai tốt hơn nhiều so với trước đây, tử khí tràn ngập rừng núi đã tan đi, không khí sớm mai có hơi lạnh, hai người đứng ở núi phía nam núi Hương Mai, mượn ánh trắng, nhìn thấy được hoa ánh trắng khắp núi non.

Màu trắng, từng bụi từng bụi nở khắp trong núi, sáng tỏ sạch sẽ đến mức phảng phất như không dính bụi trần.

“Thì ra là hoa ánh trăng.” Bùi Túc nói.

Loại hoa này nở rộ nhất là vào ban đêm, ở Phái Thị rất thường nhìn thấy, có điều phạm vi rộng như vậy, thậm chí là hoàng tráng như vậy, cũng không nhiều.

“Cẩn Bạch thích hoa ánh trăng sao?”

Đây là lần đầu tiên Diệp Cẩn Bạch nghe rõ Bùi Túc trực tiếp gọi tên cậu, thế mà không hề cảm thấy một chút đột ngột nào, còn mang theo sự tự nhiên và thân mật.

Diệp Cẩn Bạch nói đúng sự thật: “Tôi đối với hoa cỏ không có thích nhất, đều thích như nhau.”

Bùi Túc cong môi: “Vậy cậu có biết hoa ánh trăng có ý là gì không?”

Ý nghĩa của hoa ánh trăng? Diệp Cẩn Bạch đương nhiên là không biết, cậu rất tò mò, Bùi Túc lại cố tình không nói, chỉ cười. Diệp Cẩn Bạch lấy điện thoại ra, lại phát hiện điện thoại hết pin.

Bùi Túc nói: “Ý nghĩa của hoa ánh trăng.......” anh cố ý dừng lại một chút.

Diệp Cẩn Bạch ngẩng đầu, dựng lỗ tai lên nghe.

Bùi Túc nói tiếp: “......rất lãng mạn.”

Diệp Cẩn Bạch biết anh đã trêu cậu, lắc đầu bất đắc dĩ.

Ý nghĩa của hoa ánh trăng là: tình yêu vĩnh cữu.

Yêu không lãng mạn, vĩnh cữu mới là động lòng người nhất.