Chương 11: Họp lớp

6 giờ tối.

Tiệm trà sữa đóng cửa, thời gian Diệp Cẩn Bạch lên tầng thay quần áo, Diệp Thương Canh đã hiểu chuyện dọn dẹp vệ sinh.

“Đừng làm nữa, anh về sẽ dọn dẹp.”

Diệp Cẩn Bạch đưa cho Diệp Thương Canh một túi tiền nhỏ, để nó đi ăn cơm, lại đưa chìa khóa dự phòng cho nó, dặn dò mấy câu rồi không yên tâm mà rời đi.

Duyệt Thơ cách đường Tà Dương hơn 40 phút đi xe, Phái Thị rất tắc đường, Diệp Cẩn Bạch đến Duyệt Thơ đã là 7 giờ kém 3 phút, cậu thở phào, chạy đến phòng riêng số 4.

Duyệt Thơ cậu cũng đã từng đến, buổi trưa ngày tốt nghiệp, ký túc xá mấy người bọn họ đặt một bàn ở đây, trước đó cậu còn từng lâm thời làm công ở đây.

Cậu đứng ngoài cửa sửa sang lại quần áo, đẩy cửa bước vào.

Bên trong đã ngồi đầy người, bầu không khí náo nhiệt, hoàn toàn che lấp động tĩnh đẩy cửa của Diệp Cẩn Bạch, cậu đi vào như vậy mà không có ai phát hiện.

Diệp Cẩn Bạch thở phào, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, đi đến bên cạnh bạn cùng phòng trước đây ngồi xuống, cúi đầu chào hỏi.

Diệp Cảnh Bạch lúc học năm 2 đã dọn ra ngoài thuê nhà, bởi vì cậu thể chất đặc biệt thật sự không thích hợp ở trong ký túc xá, thậm chí còn đem đến một chút phiền toái cho mấy người trong ký túc xá, vẫn may cuối cùng đều đã giải quyết, cũng vì nguyên nhân này, cậu và mấy người trong ký túc quan hệ rất bình thường, trừ Phan Soái.

“Bạch Tử!” Phan Soái kinh hỉ nói.

Diệp Cẩn Bạch cười gật đầu: “Ừm.”

Tinh thần Phan Soái nhìn không phải là rất tốt, nhưng động tác hào soảng, một phen kéo lấy cổ cậu, cười mắng: “Cậu tên tiểu tử này vừa tốt nghiệp đã như bốc hơi khỏi nhân gian, QQ cũng không online, nếu như không phải là lão tử gọi điện thoại cho cậu, thiếu chút nữa là cho rằng cậu lên núi ở rồi!”

Nhìn thấy bạn cũ, trên mặt Diệp Cẩn Bạch cũng lộ ra ý cười.

Phan Soái vẫn luôn biết bạn cùng phòng này của cậu có chút tà tính, không phải là người bình thường, nhưng thế thì đã sao? Diệp Cẩn bạch trượng nghĩa tính cách lại tốt, dựa vào được! Cậu ta chính là nhận người bạn này!

“Này, tiệm của cậu bây giờ kinh doanh thế nào rồi?” Phan Soái mặc dù nhìn cà lơ phất phơ, nhìn thực tế thì tính tình rất chu đáo, cậu ta biết Diệp Cẩn Bạch không uống rượu, dứt khoát rót một ly nước ép cho cậu.

Diệp Cẩn Bạch còn chưa trả lời, bên cạnh có một người đàn ông mặc tây trang quay đầu lại tiếp lời: “Chắc chắn là tốt, lượng người bên phía đường Tà Dương cậu cũng không phải không biết? Nhà ở đó rất đắt, một mét vương cũng phải con số này.”

Nói xong anh ta giơ ngón tay, tiếp tục nói: “Mở tiệm ở đó, đều là trong nhà có của cải.”

Giọng nói của anh ta không nhỏ, không ít người trong phòng riêng nghe thấy, lập tức ồn ào muốn Diệp Cẩn Bạch báo danh thu, còn có người trêu chọc nói Diệp Cẩn Bạch thâm tàng bất lộ.

Diệp Cẩn bạch chỉ cười cười, gặp được người ép hỏi, chỉ hàm hồ nói vài câu.

Nhưng cậu càng không nói rõ, càng có người tò mò, cuối cùng hỏa lực của gần hai mươi người đều tập trung lên người Diệp Cẩn Bạch, có người đơn thần là tò mò, có người lại mang theo ác ý và ghen tị.

Vẫn may có Phan Soái đáng tin, chắn cho cậu mấy đợt sóng, Diệp Cẩn bạch cũng không biết nói chuyện, chậm rãi mọi người cũng chuyển dời sự chú ý đến nơi khác.

Mọi người đều là oán giận công việc khó tìm, hoặc là cấp trên đồng nghiệp khó ở chung.

Diệp Cảnh Bạch chuyên chú ăn món ăn, thỉnh thoảng nghe một chút.

Phan Soái vẻ mặt u sầu, cảm thán nói: “Vẫn là mở tiệm tốt, tự do.”

Diệp Cản Bạch lắc đầu: “Cuối tuần cậu còn có ngày nghỉ, tớ không có, thức khuya dậy sớm rất vất vả, lương bây giờ cậu không thấp, hai năm tới chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.”

Phan Soái hắc hắc cười hai tiếng, bưng ly rượu cụng ly với cậu: “Mượn lời cát ngôn của cậu, này, ngày mai tôi được nghỉ, đi tìm cậu được không?”

Diệp Cẩn Bạch sảng khoái nói: “Đương nhiên được.”

Một bàn thức ăn không có mấy người đυ.ng đũa, đều đang nói chuyện, ăn cơm đến 8 giờ tới, lúc sắp ăn xong, một phú nhị đại trong lớp nhận được điện thoại, hưng phấn đứng bật dậy: “Thật sao?!”

Mọi người ồn ào đoán xem có phải là chuyện tốt gì không.

Phú nhị đại cúp điện thoại, nâng ly: “Lớp học chúng ta tụ tập cùng nhau, chuyện của tôi cũng được làm xong, thật sự là dính ánh sáng của mọi người, bữa ngày hôm nay tôi mời!”

Bữa ngày hôm nay vốn dĩ là chia đầu người, dù sao mọi người đều vừa mới tốt nghiệp, không có tiền, nhưng bây giờ có người muốn mời, đương nhiên là rất tốt rồi.

“Rốt cuộc là có chuyện tốt gì, cao hứng như vậy?” người có quan hệ tốt không nhịn được mà hỏi.

Phú nhị đại cũng không vòng vo, nói thẳng: “Mảnh đất ở núi Hương Mai được phê duyệt rồi.”

Nghe đến núi Hương Mai, Diệp Cẩn Bạch đặt đũa xuống ngẩng đầu lên.

Nhưng phú nhị đại chỉ nhắc đến một câu như vậy rồi không nói nữa, Diệp Cẩn Bạch nhớ trong nhà người này là kinh doanh bất động sản, núi Hương Mai sắp khai phá rồi? Diệp Cẩn Bạch mở điện thoại tìm thấy số điện thoại của Bùi Tức thì dừng lại, không biết có nên hỏi không.

Có lẽ Bùi tiên sinh cũng không biết chuyện này thì sao?

Lúc Diệp Cẩn Bạch đang do sự, Bùi Tức gọi điện thoại đến trước.

Diệp Cẩn Bạch: “......”

Cậu nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Bùi Tức.

“Vẫn còn ở bên ngoài.”

Diệp Cẩn Bạch ừm một tiếng: “Còn chưa tan cuộc.”

“Không còn sớm nữa, sau 10 giờ trên đường sẽ không còn an toàn nữa, gần đây rất loạn, cậu nếu còn về muộn thêm một chút, kết giới đường Tà Dương một khi mở ra, bên trong chính là quần ma loạn vũ.”

Anh không nói cậu suýt chút nữa là quên mất chuyện này! Từ buổi tối Bùi Túc giúp cậu giải vòng vây, bên ngoài tiệm nhà cậu hoàn toàn yên tĩnh lại, đến tối cũng không có có tên nào không có mắt đến tìm xui xẻo nữa, đến tối cậu cũng không ra khỏi nhà, căn bản quên mất đường Tà Dương sau 12 giờ sẽ là như thế nào.

Cái thể chất này của cậu, sau 12 giờ đi vào đường Tà Dương, không bị ăn sống mới là lạ.

Bây giờ đã là 9 giờ 07 phút, Diệp Cẩn Bạch không thể chậm trễ thêm nữa, đúng lúc bữa cơm này cũng kết thúc, cậu đi tìm lớp trưởng để chuẩn bị cáo từ.

Trần Diệp còn muốn giữa người lại: “Đang còn sớm, mới mấy giờ! Đợi lát nữa sẽ đi hát, cùng nhau đi, cậu hát hay, đến khoe giọng.”

Diệp Cẩn Bạch hồi học năm nhất tham gia cuộc thi hát ở trường, từng lấy giải nhất, chuyện này cả lớp đều biết, Trần Diệp vừa nhắc, có mấy người thích náo nhiệt liền ồn ào lên.

Diệp Cẩn Bạch nói: “Lớp trưởng, thật sự không thể đi, trong tiệm của tôi còn chút chuyện, hôm nay tụ hội có hơi gấp quên không thu dọn trong tiệm, thật sự phải về rồi.”

Phan Soái cũng nói giúp.

Ở trước mặt nhiều người, Trần Diệp cũng không tiện làm khó cậu, chỉ có thể thả cho người đi, thần sắc vẫn là không cam nguyện.

Phan Soái uống hơi nhiều, đi đường phiêu phiêu, vẫn may đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cũng không tính đi chơi tiếp, đi ra cùng Diệp Cẩn Bạch đợi xe taxi.

Duyệt Thơ có hơi xa, rất ít xe taxi, hai người đứng ở gió đêm đợi mười mấy phút, đến bóng dáng của cái xe taxi cũng không có.

Điện thoại của Bùi Túc gọi đến vào lúc này, Diệp Cẩn Bạch nhấn nghe.

“Ra ngoài chưa?”

Diệp Cẩn Bạch: “Ra rồi, đang đợi xe.”

“Tôi đi đón cậu, ở đâu?”

Diệp Cẩn Bạch từ chối, Duyệt Thơ và đường Tà Dương cách quá xa.

Bùi Túc lại nói: “Tôi đã ra ngoài rồi.”

Diệp Cẩn Bạch chỉ có thể nói: “Tôi ở Duyệt Thơ.”

Cậu đã nghe được động cơ xe ở đầu bên kia, Bùi tiên sinh biết lái xe? Diệp Cẩn Bạch ngạc nhiên một chút, vì không làm phiền đến anh lái xe, Diệp Cẩn Bạch rất nhanh đã cúp điện thoại.

Phan Soái rượu trắng rượu đỏ trộn lẫn uống không ít, lúc này tác đυ.ng chậm đã dâng lên, đầu choáng váng, Diệp Cẩn Bạch dìu cậu ta, Phan Soái đầu óc choáng váng, một cái đầu to gác lên vai Diệp Cẩn Bạch.

Đợi tầm 10 phút, một chiếc xe Lincoln đen dừng ở trước mặt hai người, Bùi Túc đẩy cửa đi xuống, dường như là khẽ nhíu mày.

Diệp Cẩn Bạch dìu Phan Soái đè nửa người lên người cậu, kinh ngạc nhìn Bùi Túc --- nhanh như vậy? Từ đường Tà Dương đến đây ít nhất cũng phải mất 40 phút.

Bùi Túc thu vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Cẩn Bạch vào trong mắt, mặt mày nhu hòa hơn một chút.

Phan Soái vẫn chưa có say như chết, nhưng cũng không sai biệt lắm.

“Bùi tiên sinh,” Diệp Cẩn Bạch xấu hổ cười cười, “Làm phiền anh rồi, tôi bây giờ còn chưa đi được, đợi xe đến đưa cậu ta về."

Bùi Túc không để ý lắc lắc đầu: “Thuận tiện cùng đi về.”

Diệp Cẩn Bạch lay lay Phan Soái: “Nhà của cậu ở đâu?”

Phan Soái vẫn còn tính là tỉnh táo, suy nghĩ vài phút xong, nói: “Ồ, ngày mai tớ còn phải đi làm, cậu ném tớ đến khách sạn gần đây là được rồi.” Nói xong đẩy cậu hai cái: “Cậu mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai không phải tiệm vẫn phải mở cửa sao.”

Diệp Cẩn Bạch có quan hệ tốt với cậu ta, cũng không có kiên trì đưa cậu ta về nhà, đến khách sạn gần đó làm xong thủ tục check in, liền ngồi lên xe Bùi Túc đi về.

Diệp Cẩn Bạch cũng uống chút rượu vang, ngồi trên xe, cơn buồn ngủ không thể ngăn nổi, cuộn trên ghế ngủ thϊếp đi.

Bùi Túc bảo tài xế lái xe chậm một chút.

Lúc đến đường Tà Dương, Bùi Túc gọi Diệp Cẩn Bạch dậy.

Diệp Cẩn Bạch mơ màng mở mắt, ngoan ngoan theo Bùi Túc xuống xe.

Bùi Túc lúc này vẫn còn chưa phát hiện ra dị thường, dù sao bình thường Diệp Cẩn Bạch cũng ngoan ngoãn như vậy, thẳng đến khi anh rõ ràng nói với cậu Diệp Thương Canh đang ở nhà đợi cậu, Diệp Cẩn Bạch gật đầu xong vẫn như cũ nhắm mắt theo đuổi anh, Bùi Túc cuối cùng cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.

Anh khẽ cúi người, buồn cười hỏi: “Uống rượu à?”

Diệp Cẩn Bạch vẻ mặt nghiêm túc: “Ừm.”

“Uống bao nhiêu rồi?”

Vẻ mặt vẫn nghiêm túc như vậy: “Một ly.”

Cái tửu lượng này......Bùi Túc cũng là bất đắc dĩ, một ly đã có thể đổ rồi.

Anh có thể đem người dỗ về nhà, nhưng Bùi Túc không làm vậy, anh không chỉ không làm, ngược lại còn dụ dỗ Diệp Cẩn Bạch, mang người đi vào một quán bar.

Quán bar này rất nhỏ, bên trong chỉ có vài người đang mượn rượu giải sầu.

Bùi Túc một đường thấp giọng nói nhỏ, dỗ người đi lên tầng hai.

Đại khái là vì chuyện lúc còn nhỏ ở núi Bình, Diệp Cẩn Bạch không hề có bất cứ phòng bị nào đối với người đàn ông trước mặt này, vui vẻ, hoàn toàn tin tưởng mà đi theo anh lên tầng hai, xuyên quá kết giới của quán bar.

Phía sau kết giới, rõ ràng là một thế giới khác, bên ngoài sắc tối nặng nề, bên trong lại là hào quang vạn trượng.

Một tòa lầu các màu vàng mọc từ dưới đất lên, đâm thẳng vào đám mây, thế mà có hơn 100 tầng, mỗi tầng đều có ánh sáng, tựa hồ như có tiếng ca hát đàn sáo, tạo thành một sợi tơ mỏng quấn quanh tai người.

Tiên hạc thanh điểu được bao bọc trong mây và tắm trong ánh sáng, thỉnh thoảng có bóng người cưỡi tường vân từ xa đi tới, xuyên qua biển mây bị ánh mặt trời nhuộm thành màu đỏ óng ánh.

Diệp Cẩn Bạch hoàn toàn quên mất Bùi Túc, đứng đó nhìn biển mây, chuyên chú nhìn cánh chim bay, nhìn ánh sáng chảy qua cánh chim của chúng nó.

Bùi Túc lập tức dắt cậu đi, cùng nhau đi lên lầu các.

Một đường vượt qua hơn nửa lộ trình, lại thêm một bước, đã đứng trước lầu các.

Mỗi tầng của lầu các này đều có thiết lập mật mã, không ngừng có người ra vào, biểu hiệu viết trên nơi nhập mật mã là Minh Hoàng, rõ ràng, toàn lầu các này tên là Minh Hoàng, Bùi Túc nắm tay Diệp Cẩn Bạch đi vào lầu các, đi vào bên trong rồi mới biết, trong tòa lầu các này là trống rỗng!

Tòa lầu các này là hình trụ, bên trong lại còn có một vài hình trụ nhỏ để trống! Không ngừng có người bay ra khỏi tầng lầu, ở trong không gian tự do lựa chọn muốn đi tầng nào, hoặc là rơi xuống hoặc là bay lên.

Bùi Túc tùy tay đẩy cửa một gian phòng đóng chặt, kinh động đến đôi chị em đang đùa giỡn ở bên trong, hai cô nương che một cười một tiếng, nhấc váy chạy đến bình phong.

Bùi Túc kéo màn xuống, che chắn tiếng ồn náo động ở bên ngoài, mà Diệp Cẩn Bạch lại vào lúc này mà tháo khăn trên cổ tay anh xuống.

Bùi Túc lúc này thật sự là lắp bắp kinh hãi.