Chương 2: Anh hùng cứu mỹ nhân

“Cứu mạng......”

Vài bóng người chạy thẳng vào rừng cây, thiếu nữ khóac trên thân váy lụa ngó sen xanh biếc liều mạng chạy trốn về phía trước, hai bên búi bóc dậy từ sáng sớm để chải chuốt bây giờ rủ xuống hai bên, trên vai khăn choàng đánh rơi khi nào không hay.

Vốn là yếu đuối thiếu nữ cho dù chạy nhanh cách mấy cũng sẽ bị hai ba người đàn ông vạm vỡ đuổi kịp, dồn nàng đến gốc cây.

“Các ngươi có biết ta là ai hay không?”

Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch tiều tụy, bởi vì chạy quá nhanh mà thở hồng hộc, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cố nén khó chịu, ra vẻ bình tĩnh.

Chỉ là ngẫu nhiên đi qua hai thiếu niên cưỡi ngựa bắt gặp cảnh này, nhanh chóng ghìm ngựa ngừng lại. Thiếu niên mặc áo bào cổ tròn bằng gấm phía trên thêu chim thú có chút lo lắng, mà sau lưng thiếu niên thấy vậy lên tiếng:

“Điện hạ, Hoàng Thượng đang chờ chúng ta trở về phục mệnh.”

Thiếu niên ấy là Thái tử của vương triều Đại Lễ, là con trai cả của Hoàng Quý Phi Cảnh Thần. Mà thiếu niên còn lại là người mới phong làm Nguyên tướng quân, là con trai độc nhất của Binh bộ Thượng thư Giang Dập.

Lúc này thiếu nữ đang giãy dụa vô ý đυ.ng vào cái cây sau lưng bất tỉnh, mấy người đàn ông cường tráng vác thiếu nữ trên vai chuẩn bị rời đi.

Ân Cảnh Thần đến cùng không chịu nổi cảnh này, xông lên cản đường bọn họ, lạnh lùng nói: “Buông nàng xuống, tha chết cho các ngươi.”

“Cút đi, đừng ngáng đường bọn ta, bằng không đừng trách anh em bọn ta ra tay độc ác.” Thật vất vả lắm mới bắt được một vị thiên kim tiểu thư nếu không doạ dẫm đòi tiền chuộc thì bọn họ không phải thổ phỉ.

Giang Dập tất nhiên là không muốn xen vào việc của người khác, nhưng nói thế nào cũng không thể để Thái tử tự mình xử lý, nhảy vọt đến giữa bọn chúng bổ một chưởng vào bọn thổ phỉ, Chỉ một lúc sau vài tên đàng ông vạm vỡ thi nhau ngã xuống đất.

“Thực lực quá yếu.” Thiếu niên phẩy phẩy bụi đất trên người, giễu cợt nhìn mấy người họ nằm rêи ɾỉ trên mặt đất.

Ân Cảnh Thần đánh giá thiếu nữ đang hôn mê trên mặt đất, thấy quần áo nàng mặc không tầm thường, chắc chắn không phải con gái nhà thường dân, còn cảm thấy nàng có chút quen mắt.

“Nói, các ngươi là người phương nào?”

Người đàn ông bị đánh sưng mặt sưng sợ hãi mà nhìn Ân Cảnh Thần, mở miệng vòng vo nói: “Ta nói ta nói, cầu đại hiệp đừng gϊếŧ ta, thiếu nữ kia là con gái lớn của Hữu tướng.”

Thì ra là con gái bệnh tật yếu ớt của hữu tướng.

Có vài người lộ tin tức ngầm cho bọn thổ phỉ nói tiểu thư nhà Hữu Tướng đi qua đường này trở về sau khi lên chùa thắp hương, cho nên bọn hắn liền thử vận may để bắt con gái của quan lại kiếm tiền chuộc.

“Giang Dập, ngươi đem nàng đưa về phủ Hữu tướng, bản vương trở về Tử Cấm Thành trước để phục mệnh, không cần lộ hành tung của bản vương.”

“A?” Giang Dập vốn nghĩ nhanh đi phục mệnh,để có thể sớm một chút đi uống mấy chén ở Xuân Uyển, lần này cũng không thể đi.

Ngựa Ân Cảnh Thần đã đi xa, sau lưng cuốn lên từng trận đất bụi.

Hắn nhìn xem thiếu nữ đang hôn mê, bất đắc dĩ thở dài, nhỏ giọng thì thầm: “Thực là phiền phức, thôi coi như ta có lòng tốt giúp ngươi.”

Rõ ràng không thể làm trái.

Không nói những cái khác, thiếu nữ nhẹ như lông ngỗng, eo của nàng cũng mảnh mai đến đáng sợ.

Khuôn mặt là rất diễm lệ, tuy nhiên phân nửa sức sống thiếu nữ cũng chẳng có, dáng vẻ bệnh thoi thóp để cho người ta không thích.

Lúc đưa thiếu nữ về phủ Hữu tướng, đã là lúc chạng vạng tối.

“Lão gia, tiểu thư, tiểu thư trở về !” Gia nô canh giữ ở cửa ra vào vội vàng bẩm báo, giọng nói rất kích động.

Giang Dập ôm thiếu nữ xuống ngự, đưa nàng cho nô tỳ đón lấy, tiếp đó liền nhìn thấy mái tóc hơi sương của Hữu tướng đi ra từ trong phủ.

“Hữu tướng đại nhân, tiểu quan đã đưa tiểu thư trở về an toàn, ta còn có việc liền về trước.” Giang Dập nhấc tay đến hàm, hạ thấp người hành lễ.

“Tạ ơn thiếu tướng quân cứu mạng con gái ta, ân tình lần này lão thần suốt đời khó quên, nếu như sau này có gì cần lão thần hỗ trợ chỗ, ngươi cứ mở miệng, lão thần định toàn lực hỗ trợ.”

“Không cần, xin đại nhân dừng bước không cần tiễn ta.” Nói xong Giang Dập cưỡi ngựa rời đi.

Ý thức dần dần thanh tỉnh, ánh mắt đang mơ hồ thấy được một màn như vậy: Mặt trời chiều ngã về Tây, thiếu niên ngẩng cao cao đầu, tóc đen buộc cao, bóng lưng anh dũng, chỉ một cái chớp như vậy mắt liền khắc vào trong lòng cả một đời.