Chương 9: Không Thể Trở Về Như Lúc Trước Nữa

“Nghe nói gần đây cậu vừa nhận được một bộ phim của Lưu Ngọc” Lâm Giai Tịnh ngồi trên ghế nhã nhặn uống trà.

Giản Thanh Vy cũng không né tránh, tay vừa nghịch điện thoại thẳng thắn thừa nhận “Ừm, hai tuần sau sẽ bấm máy”

Lâm Giai Tịnh có ý cười như không, cô đặt tách trà lên bàn tiện tay lấy một mẩu khăn giấy lau miệng.

Phía đối diện cô cũng không lên tiếng, cắm cúi cầm chiếc di động trên tay.

Giản Thanh Vy là bạn đại học cùng phòng của cô và Thẩm Nghi.

Ngoài quan hệ bạn bè, Giản Thanh Vy còn là đồng nghiệp với cô. Nhưng có thể thấy rất rõ giữa cô và Giản Thanh Vy vốn chỉ thích hợp là đồng nghiệp hơn.

Cô không biết nên hình dung tình bạn giữa hai người là thế nào, không đến mức quá thân thiết mà lại không quá tệ.

Hiếm khi cả hai mới có dịp ngồi lại với nhau vậy mà đa phần cuộc trò chuyện của cô và Giản Thanh Vy đều hướng đến công việc. Trước cũng vậy, giờ cũng thế.

“Công việc của cậu dạo này ổn chứ?” Cô gấp miếng giấy để lên bàn, hỏi thăm tình hình của Giản Thanh Vy.

Giản Thanh Vy lúc này cũng đặt điện thoại xuống, chóng tay lên trán lắc đầu “Tớ liên tục nhận được những dự án mới, thời gian nghỉ ngơi còn không có”

“Công việc thuận lợi như vậy rất tốt mà không phải sao?” Cô phì cười với dáng vẻ của cô gái đối diện mình, cô biết rõ là trước sự than thở ấy lại là vẻ mặt vui sướиɠ không thể che giấu của cô ấy.

“Đúng là rất tốt, nhưng mệt quá” Giản Thanh Vy vừa uống trà vừa gật đầu, sau lại thở dài một hơi.

“Tớ muốn hỏi cậu một chuyện” Cô trở nên nghiêm túc hơn không còn giọng điệu vui vẻ như ban nãy.

Cảm nhận được thái độ của đối phương thay đổi, Giản Thanh Vy cũng nghiêm chỉnh lại “Cậu hỏi đi”

“Đêm qua tớ thấy cậu ở cùng một người đàn ông trong nhà hàng”

Ban đầu khi nhìn thấy cảnh tượng ấy cô cũng tự nhủ bản thân đã nhìn nhầm.

Cũng nhớ đến lời Thẩm Nghi đã từng nói với cô về sự xuất hiện của Giản Thanh Vy ở sân bay cùng người đàn ông lạ mặt, cô vốn không nên nghi ngờ nhưng khoảnh khắc ánh mắt cô rơi vào đôi tình nhân ân ái ấy quả thật cảm giác hụt hẫng đến nhường nào.

Cả hai người luôn giúp đỡ nhau từ những ngày đầu chập chững vào nghề, chính Giản Thanh Vy đã nhiều lần nhắc nhở cô trong nghề này rất dễ sa đọa, không nên ham danh mà đánh mất bản thân. Cô luôn tin tưởng Giản Thanh Vy là một cô gái hồn nhiên như thế, tuy tham vọng cô ấy rất lớn nhưng trước giờ chỉ dừng lại ở mức vừa phải.

Giản Thanh Vy nghe cô hỏi xong phản ứng có hơi giật mình, sau đó nhanh chóng ra vẻ bình thản “Cậu biết rồi à?”

“Nếu được lựa chọn, tớ hi vọng mình một chút cũng không muốn biết” Cô hờ hững nhìn Giản Thanh Vy như một người xa lạ, ánh mắt trở nên vô hồn.

“Tớ từng nói với cậu trong nghề này rất dễ sa đọa” Giản Thanh Vy cười nhạt “Đúng thật là vậy”

“Chuyện xảy ra được bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu lắm, sau khi cậu trở về nước được ba ngày” Giản Thanh Vy dứt khoát trả lời, cô biết bản thân mình cũng không giấu nổi trước Lâm Giai Tịnh.

Lâm Giai Tịnh là một cô gái thông minh, điều này Giản Thanh Vy rất rõ. Nếu đổi lại ngồi trước mặt cô là Thẩm Nghi, e là cuộc trò chuyện cũng chẳng kéo dài được bao lâu.



“Là cậu tự nguyện hay là đã có vấn đề phát sinh vậy?” Lâm Giai Tịnh tựa lưng vào ghế thở dài.

“Là tớ tự nguyện” Giản Thanh Vy nhìn thẳng vào mắt của Lâm Giai Tịnh, trong đáy mắt lấp lánh xuất hiện hàng nước “Tớ biết dùng cách này rất bỉ ổi, nhưng vai diễn này buộc phải là của tớ”

Lâm Giai Tịnh cảm thấy chua xót thay cho Giản Thanh Vy, vì lý nào lại phải là công cụ làm ấm giường cho đàn ông mới có thể đổi lấy thứ mình mong muốn cơ chứ?

Cô đưa tay day thái dương đang nhức mỏi, thấp giọng “Người đàn ông ấy có đối tốt với cậu không?”

Giản Thanh Vy bất ngờ trước câu hỏi của cô. Đáng lẽ sẽ là những câu hỏi dồn dập về danh tính của người đàn ông ấy, hoặc là sẽ trách mắng cô hành xử dại dột, nhưng Lâm Giai Tịnh ngược lại còn quan tâm đến việc người đàn ông ấy có đối xử tốt với cô hay không. Đúng là điên thật mà!

“Đối xử như thế nào thì cũng chỉ có một kết cục thôi”

“Cậu có cảm thấy hối hận hay không?” Lâm Giai Tịnh đưa tay lấy ấm trà rót vào tách của cả hai.

“Hối hận thì sao chứ? Đã không thể trở về như lúc trước nữa rồi” Giản Thanh Vy lặng cười, nói đến đây trong lòng có chút nghẹn ngào nhưng rất nhanh chóng giấu đi.

Lâm Giai Tịnh khá tinh mắt, nhận ra trong câu nói của Giản Thanh Vy đã sớm có sự xao động, có thể thấy đây vốn không phải là ý định ban đầu.

“Tiểu Nghi đã biết đến việc này chưa?”

“Vẫn chưa”

“Đợi một thời gian tớ sẽ chủ động nói với cậu ấy”

“Được”



Vị khách thường xuyên của Lãnh Thị lại ghé đến “chơi” cùng Lãnh Tôn.

Vẫn như thường lệ, sự xuất hiện của nhân vật này lúc nào cũng khiến chị em phụ nữ phải trồ mắt đứng sang một góc thì thầm to nhỏ. “Mỹ nam” luôn dành thời gian ghé thăm nơi làm việc như vậy luôn là động lực mạnh mẽ nhất đối với họ.

Đi đến đâu lại nghe tiếng cười khúc khích của phụ nữ đến đó, điều này quá đỗi quen thuộc với anh.

Vừa mở cửa phòng anh đã bị mùi khói thuốc nồng làm cho ho sặc sụa.

Bên trong, Lãnh Tôn bày ra dáng bừa bãi vô cùng, hai ba cúc áo sơ mi mở hờ, cà vạt cũng bị anh vứt sang một bên, cả người ngồi yên tựa lưng vào ghế tay cầm điếu thuốc lá đang hút dở, vẻ mặt trông khó coi cực kì, cánh cửa phía trước dù bị Thịnh Hạo Điền đẩy mạnh nhưng anh vẫn không dao động, vẫn chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

“Này… Lãnh Tôn… cậu đã hút hết bao nhiêu thế hả?” Thịnh Hạo Điền vừa đi vào vừa đưa tay vẫy lên không khí làm tản mùi khói thuốc.

Lãnh Tôn im lặng không trả lời, ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn người đàn ông trước mặt.

“Cậu muốn ngộp chết trong đây à?” Vẫn là giọng nói của Thịnh Hạo Điền.

Đáp lại vẫn là một sự im lặng tuyệt đối từ Lãnh Tôn.



Thịnh Hạo Điền dần thích ứng được môi trường, ngồi xuống đối diện anh. Trên bàn có hơn hai ba gói thuốc lá đã được mở vỏ, có hộp còn chừa lại vài điếu.

“Có chuyện gì?” Lãnh Tôn dập điếu thuốc đã hút xong xuống gạt tàn, nhả nhẹ khói lên trần.

Thịnh Hạo Điền một bên tươi cười nhìn anh, vừa nói lông mày vừa nhướn lên liên tục với vẻ thích thú “Cậu đoán xem”

“Vô vị” Anh xoay ghế, trực tiếp đứng dậy đi về phía cửa kính, lạnh lùng buông một câu khiến người đối diện muốn té ghế.

Với kiểu nói chuyện của Lãnh Tôn, anh ta đã quen rồi.

“Cậu không đoán là sẽ bỏ lỡ mất thông tin hay nhất ngày đấy nhé” Thịnh Hạo Điền nhún vai với anh, bày ra vẻ mặt hồn nhiên.

Lãnh Tôn nghe xong lại càng không quan tâm đến hành động trẻ con của anh ta. Bóng người lặng thinh đứng nhìn xuống phía dưới lòng đường.

“Cậu có thể đừng lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt với tớ được không?” Thịnh Hạo Điền gào thét một hồi lâu với anh.

“Tớ nể cậu rồi” Cảm giác từ nãy đến giờ mình như đọc thoại nội tâm, anh cũng đầu hàng với Lãnh Tôn, trực tiếp nói “Đã thành công để hắn lọt lưới ở buổi đấu giá rồi, chỉ còn chờ cậu ra tay thôi”

“Xem ra cậu cũng có ích đấy chứ” Lãnh Tôn xoay người nhếch mép nhìn Thịnh Hạo Điền.

“Ấy, nói bậy” Thịnh Hạo Điền đưa hai tay vuốt mái tóc mình, tự hào vỗ ngực nói “Chỉ cần Thịnh Hạo Điền tớ ra tay chuyện gì mà chẳng đến đâu”

Anh vừa dứt câu nói liền nhận được ánh mắt sát khí của Lãnh Tôn.

Thịnh Hạo Điền đứng dậy đi lại gần Lãnh Tôn. Cả hai người đàn ông đều giương mắt về phía trước.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng không một chút âm thanh phá rối, đồng thời hai người đàn ông dáng chập chững nhau đứng cạnh nhau lại tạo nên một bức tranh hoàn mĩ. “Mỹ nam” của mọi cô gái vẻ ngoài cũng không kém gì với Lãnh Tôn, tuy tính cách có chút chưa chín chắn vậy mà khi đứng trên thương trường lại là một con người khác.

Là đối thủ cạnh tranh với nhau nhưng lại thân thiết như anh em có thể dùng để diễn tả mối quan hệ của Lãnh Tôn và Thịnh Hạo Điền.

Hai người vốn cùng một nơi thương trường mà quen biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai. Thịnh Hạo Điền tuy một tay nắm giữ Thịnh Thị mà bản thân anh lại không có hứng thú với cái chức danh đó, chính vì điều đó đã khiến cho Thịnh Bằng lực bất tòng tâm.

Nhiều lần khuyên nhủ con trai duy nhất của mình tiếp quản Thịnh Thị cho thật tốt để ông còn có ngày nhắm mắt xuôi tay không vướng bận thêm chuyện gì, tiếc thay lời nói của ông cũng chỉ giống như gió thoảng qua tai với Thịnh Hạo Điền.

Dù Thịnh Hạo Điền hiện tại có muốn né tránh đến đâu cũng không thoát nổi một chữ “chủ tịch Thịnh Thị”, danh xưng đó đã theo anh từ khi còn trong bụng mẹ rồi. Nhưng có thế nào cũng không thể phủ nhận tài năng của anh, chỉ vừa kiêm chức đã có thể một tay đưa Thịnh Thị trở thành tập đoàn hùng mạnh chỉ sau Lãnh Thị.

Ngoài trời cũng đã dần tối, không còn những ánh hoàng hôn chiếu vào căn phòng làm việc của Lãnh Tôn.

Tâm trạng anh từ đầu đến cuối cũng không khá lên hẳn là bao.

Anh thở dài một hơi, đưa tay day huyệt thái dương ở giữa, chậm rãi nhả ra từng chữ “Ông ta cũng sắp đến ngày tự do rồi”

“Đã đến ngày rồi sao?” Thịnh Hạo Điền bên cạnh quay đầu sang nhìn anh.

“Tháng sau” Lãnh Tôn dứt lời xong ánh mắt càng thêm vẻ nặng nề.

Thịnh Hạo Điền thấy tâm trạng anh tồi tệ cũng cố gắng không chọc đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh vỗ vài cái…