Chương 33

Bị âm thanh thông báo của điện thoại làm Nhan Thư Khải lười biếng tĩnh dậy. Vừa mở mắt đã nhìn xuống cô gái nhỏ đang nằm gọn trong lòng ngực của mình thở đều đều ngủ say anh mới yên tâm cầm lấy điện thoại.

Một tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ, tay còn lại cầm lấy điện thoại của Bạc Di, phải dùng vân tay để mở khoá, Nhan Thư Khải nắm đôi tay mảnh khảnh của cô ấn vào. Mở hộp thư, đọc xong tin nhắn ánh mắt sâu thẳm liền sắc bén doạ người. Một giây sao lại đem dãy số ấy kéo vào danh sách đen, sau đó mới đem điện thoại ném đi.

Quay sang Bạc Di nhẹ nhàng vuốt đôi má hồng ửng vì một trận kịch liệt vừa rồi.

" Đã mệt thành ra như vậy rồi sao ?"

Đôi môi quyến rũ của nam nhân liền cong nhẹ, thực rất ôn nhu. Phía dưới lại chưa từng có động tĩnh muốn rời đi. Cô gái nhỏ trong lòng chắc là mệt rồi.

Lại nhớ đến tin nhắn vừa rồi trong lòng Nhan Thư Khải cảm thấy khó chịu, muốn đυ.ng đến người phụ nữ của Nhan Thư Khải anh sao, nghĩ cũng đừng nghĩ. Đặc biệt, hiện tại đang yếu ớt nằm trong lòng anh đây. Nghĩ như vậy mới làm tâm trạng Nhan Thư Khải dễ chịu, không khỏi cảm thấy đắc ý.

Lúc này cô mèo nhỏ trong lòng đã tĩnh dậy, Bạc Di theo bản năng dùng tay dụi mắt thật giống như đứa trẻ con, dễ thương động lòng người. Nhan Thư Khải khẽ cười, cúi đầu xuống thấp nói nhỏ vào tai cô.

" Đi tắm thôi mèo con."

Sau đó liền hôn lên má cô một cái. Không chờ cô phản ứng, anh đã hắc tung chăn lên vòng tay ôm cơ thể nhỏ nhắn bế lên đi vào phòng tắm.

——

Không khí buổi chiều tà thật sự rất tuyệt, không quá oi bức cũng không đến mức lạnh lẽo, mặt trời cũng dần dần lận xuống dưới chân trời.

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay thon dài, làn khói nhẹ nhàng bay. Nhan Thư Khải hít một hơi, miên man nhìn khung cảnh chiều sau lớp kính. Nghe tiếng bước chân từ phòng đi ra liền nhanh tay dụi tắt điếu thuốc đang hút dang dở sau đó dùng nước hoa xịt một chút để lấn át mùi thuốc.

" Có đói bụng không ? "

Cô vừa tắm xong trên người khoác áo ngủ màu xám giống với bộ Nhan Thư Khải đang mặc, nhìn rất giống đồ đôi. Bạc Di khẽ liếc nhẹ phía sau anh đang đứng liền thu mắt về.

" Anh hút thuốc sao ?"

Nghe câu hỏi của cô, anh khẽ nheo mắt, tiến lại ôm lấy eo nhỏ sau đó mới bắt đầu trình bày.

" Anh không hay hút, chỉ là đôi khi có dùng qua chút ít thôi, nếu như em không thích anh sẽ bỏ."

Thật ra lúc ở Anh, thuốc lá như là vật bất ly thân của Nhan Thư Khải, chỉ là từ khi trở về anh mới hạn chế. Nhất là mỗi khi ở bên Bạc Di anh hoàn toàn không dùng đến. Chỉ là hôm nay có chút nhớ mùi nên mới hút.

" Thật sự bỏ ?"

Cô nhìn vào mắt anh, một đôi mắt nghiêm nghị cuốn hút. Cô không phải muốn ép anh hay áp đặt anh, cô muốn anh đừng đυ.ng vào thuốc lá, nó không tốt cho sức khoẻ. Nếu Nhan Thư Khải không bỏ thuốc thì cô cũng không có quyền gì khuyên anh bỏ cả.

Tay vẫn ôm lấy eo nhỏ, anh ngồi lên thành ghế sofa vay cô ở giữa hai chân mình. Ánh mắt nhắm nhìn nữ nhân trước mặt, sau đó khẽ cắn cắn môi rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc dù chỉ là cái gật đầu nhưng lại làm cho Bạc Di một cảm giác vô cùng chắc nịt của một lời hứa. Có phải sự tin tưởng này là khi khí chất tạo nên ?

" Vậy nếu như lời hứa mà không thực hiện được thì giữa chúng ta không có gì để nói ?"

Lần này có vẻ Bạc Di thật sự quyết liệt trong việc giúp Nhan Thư Khải cai thuốc. Sống đến từng tuổi này anh chưa bao giờ bị ai đó quản thúc và cực kì ghét ai dám quản mình nhưng không hiểu tại sao vào giây phút này nỗi lòng Nhan Thư Khải lại dâng lên một cảm xúc rất kì lạ, nhưng cảm giác này không khó chịu mà lại rất dễ chịu, giống như có lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve trái tim anh.

Anh rất muốn hỏi cô quan tâm anh sao ? Nhưng anh lại sợ khi hỏi câu đó Bạc Di sẽ không trả lời lại còn có vẻ mặt ghét bỏ thì chắc chắn anh khó chịu lắm, nên đành đem câu hỏi ấy chôn trong lòng.

Nhan Thư Khải thật sự không thể tin được sẽ có ngày Bạc Di quan tâm đến anh. Thật sự làm anh thụ sủng nhược kinh.

" Nhưng mà, có thể từ từ được không ? Anh không có bản lĩnh bỏ nhanh được."

Nhan Thư Khải cưng chiều nghịch những lọn tóc mềm mượt của cô, âm giọng hạ thấp mang vẻ thương lượng. Sau đó tựa đầu vào ngực cô cố tình làm nũng.

" Cũng được."

Bạc Di có chút mềm lòng, cô ngây thơ và rất thuần khiết đến nỗi đánh tan sự trần tục trên con người Nhan Thư Khải. Trong ngực cô khẽ mỉm cười. Chỉ mong thời gian như vậy có thể đừng trôi.

" Còn đau không ?"

Nắm lấy đôi tay nhỏ trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón tay nhỏ, vẻ mặt cưng chiều như báu vật nhìn cô. Bạc Di bị hỏi một câu liền đỏ mặt tới mang tai, cô vội thu tay về thoát khỏi vòng vay của anh nhưng bị anh nhanh tay hơn bắt giữ lại.

" Trả lời anh "

" Không có "

Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô làm tim anh mềm nhũn, miệng cũng bật cười thành tiếng, đưa tay nựng gò má thịt của cô.

" Dậy ăn tối nào."

Nói rồi liền bế cô đi vào phòng ăn đặt xuống ghế.