Chương 7: Lão Đại Vẫn Là Lão Đại!

nhóm dịch: bánh bao

Cái này còn chưa xong đâu, mà chỉ là bắt đầu thôi, một đám người đều bị đạp ngã xuống ruộng,

Lập tức nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Tôn Tiểu Cường, đang muốn mở miệng không liên quan đến mình, Ôn Tứ Nguyệt liền đi lên, một cước giẫm lên l*иg ngực Tôn Tiểu Cường, bàn tay nhỏ bé lục lọi trên người hắn, một tay kéo chìa khóa xuống, sau đó hung hăng đạp lên người Tôn Tiểu Cường vài cước, một bên mắng: “Mắng Ôn Quýt Cảnh là kẻ ngốc chứ gì? Lương thực mà bà đây kiếm được có thơm không?”

Lúc này ai còn không biết cô là Ôn Tứ Nguyệt chứ? Ngay cả rắm cũng không dám thả một cái.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô cầm chìa khóa, gọi Tiêu Mạc Nhiên đến ký túc xá của bọn họ mang đống bắp kia về.

Chờ cả lũ phản ứng kịp nhanh lảo đảo đứng dậy đuổi theo, không nghĩ tới Ôn Tứ Nguyệt còn gọi cả đại đội trưởng tới, hai sọt bắp cũng đã dốc đủ.

Thấy đám người Tôn Tiểu Cường tới, cô nhét chìa khóa cho đại đội trưởng, “Chú thấy rồi đấy, cháu mang sọt bắp của nhà về đây, những đồ khác cháu không thèm động đến đâu.”

Nói xong, liếc mắt nhìn đám người Tôn Tiểu Cường không dám nói gì, mắng một câu.

Không nghĩ tới cô mắng như vậy, đám người Tôn Tiểu Cường lập tức cáo trạng với đại đội trưởng, nói Ôn Tứ Nguyệt đánh đám người bọn họ.

Ôn Tứ Nguyệt không chút lo lắng, địu sọt bắp chào hỏi Tiêu Mạc Nhiên, “Vậy, Tiêu Mạc Nhiên đúng không, đi thôi, anh còn muốn ở lại xem kịch à?”



Sau đó chợt nghe đại đội trưởng đau đớn mắng, “Một đám người không có tiền đồ, các người không biết xấu hổ mở miệng hả, chính tôi đây đều ngại nghe, mấy tên đàn ông mà không làm gì được một cô gái, còn có các người ngày thường ở trong thôn ầm ĩ một trận coi như xong, vậy mà còn lừa của người khác, trừ hai ngày công bằng của các người.”

Cõng sọt bắp về, Ôn Tứ Nguyệt cũng có thời gian nghĩ chuyện khác, quay đầu lại nhìn Tiêu Mạc Nhiên đi theo phía sau mình, hình như trong nguyên tác không có người này mà.

Hơn nữa cũng không viết rằng mỏ đá bên cạnh bị sạt lở chôn vùi thôn làng.

Ôn Tứ Nguyệt nghi hoặc, cơ mà hiện tại cũng không rõ nguyên nhân, chỉ nghĩ Tôn Tiểu Cường kia không thể buông tha, sau này nếu bệnh đau phong thấp của ông nội có chuyển biến tốt đẹp, vậy chứng tỏ phù mà cô vẽ vẫn có ích, khi ấy nhất định phải sắp xếp cho tên đó tý việc.

Về đến nhà, Quýt Cảnh đã thu dọn đông phòng, chị ấy và ông Ôn cũng đi làm ruộng.

Ôn Tứ Nguyệt gọi Tiêu Mạc Nhiên ăn cơm, khiêng cuốc cũng nhanh chóng làm việc.

Nhìn thấy ông Ôn khí sắc tốt hơn một chút, có thể thấy được phù vẫn có chút tác dụng, lo lắng trước kia bớt dần.

Chỉ là đi lên nói mấy câu với ông Ôn, ông Ôn nhìn thấy Tiêu Mạc Nhiên mà cô dẫn tới, vẻ mặt thất vọng, “Không còn người khác sao?”

Sao lại dẫn một thanh niên còn đẹp hơn so với đứa cháu nhà ông ấy thế? Nhìn anh cầm cuốc, giống như cầm châm thêu hoa, ông Ôn thấy vậy lòng nóng như lửa đốt.