Chương 8: Biết Chỗ Ngôi Mộ!

nhóm dịch: bánh bao

Cứ như vậy Tiêu Mạc Nhiên làm sao kiếm được công điểm chứ? Không kiếm được công điểm, không được phân lương thực đâu.

Ông ấy có mỗi bộ xương già, mỗi ngày chỉ lấy được chút công điểm, trong nhà toàn bộ dựa vào hai đứa cháu gái, hiện tại lại có thêm một người đàn ông...

Tiêu Mạc Nhiên rất ôn nhu, nói chuyện ôn nhu thì thôi, ngay cả cuốc đất cũng rất ôn nhu, Ôn Tứ Nguyệt ở bên cạnh anh nhìn thấy liền gấp không thôi, “Anh dùng sức đào một chút, cầm cuốc đào vậy là sợ bùn sẽ đau à?”

Tiêu Mạc Nhiên cũng không tức giận, ngẩng đầu mỉm cười với cô, “Được.”

Đáp ứng rất sảng khoái, nhưng động tác vẫn như cũ.

Ôn Tứ Nguyệt rất hoài nghi, trước kia anh được chia lương thực kiểu gì thế? Hay là tất cả đều dựa vào bạn trai của anh mà cứu trợ?

Nhịn không được lại khiển trách Tiêu Mạc Nhiên một trận, đang nói, bỗng nhiên nghe được trên đồng ruộng ồn ào náo nhiệt, mọi người nhao nhao buông cuốc vây quanh xem

Chỉ thấy phía dưới đập đi về phía ruộng bậc thang ven sông, đại đội trưởng nhiệt tình dẫn theo mấy người trong thành mặc, một mặt hướng bốn phía ruộng đồng chỉ trỏ, không biết đang nói cái gì?

Còn có người nói bọn họ ngồi cái xe bóng loáng đến đây, đó chính là xe jeep.

Xe đối với vùng nông thôn như nơi đây tất nhiên là vật kỳ lạ, bọn nhỏ đều túm tụm thành đàn chạy về phía bãi đập lúa, nghe nói xe của bọn họ được đậu ở nơi đó.



Ông Ôn nghe thấy, cũng nói với Ôn Tứ Nguyệt: “Hôm nay cũng không kiếm được bao nhiêu, hai đứa cháu đi xem đi.”

Ôn Tứ Nguyệt muốn nhắc nhở ông Ôn, cô đã mười chín tuổi, chị gái đã hai mươi tuổi, không có gì phải ngạc nhiên cả.

Cái cô tò mò chính là những người đó đến để làm gì? Trong thôn lần đầu tiên có xe hơi không phải là khi Vương gia đến đón mình sao? Vì thế buông cuốc vây quanh ruộng.

Rất nhanh liền nghe người ta nói, là đại quan trong thành, vừa mới tra được tổ tông nhà bọn họ chôn ở một mảnh này, không phải vì sắp đến nửa tháng bảy nên cố ý tới tìm sao? Hy vọng trước nửa tháng bảy sẽ di dời tổ tông về phần đất tổ tiên.

Nhưng trước sau nơi đây, cây xanh tất cả đều là hoa màu, hơn nữa còn gần như đều là ruộng lúa, có thể có ngôi mộ nào chứ?

Hơn nữa người lớn tuổi trong thôn, ví dụ như ông Ôn, cũng bị gọi qua hỏi, ông ấy cũng không nhớ rõ phụ cận nơi nào có ngôi mộ tổ tiên.

Làm cho người trong thành kia một lần cảm thấy, có thể là tin tức sai rồi, không khỏi tỏ vẻ tiếc nuối.

Ôn Tứ Nguyệt cũng thấy được, cô từ trên mặt người trong thành kia, xuyên thấu qua ngũ quan của người nọ rồi thôi diễn, lấy đối phương làm trung tâm , thoáng cái liền phát hiện chỗ 10 mét dưới chân, đào xuống hai thước, có một chút hồng quang, hẳn là hài cốt tổ tiên.

Nhưng ngay cả người giả trong thôn cũng không biết, mình tùy tiện đi lên nói rõ ràng như vậy, cho dù người ta tin, thì cô phải giải thích như thế nào?

Năm trước đại thần nhảy múa ở thôn cách vách kia bị kéo ra ngoài du ngoạn, đánh đến nửa chết nửa sống, thảm trận kia cô còn rõ ràng trước mắt.