Chương 6: Con Ranh Nào Đá Ông

nhóm dịch: bánh bao

Ôn Tứ Nguyệt nhìn thoáng qua, “Anh vui mừng quá sớm rồi.”

Cũng mặc kệ đối phương bởi vì lời nói của mình làm cho xấu hổ sững sờ tại chỗ, quay đầu nhặt sọt bản thân vừa mang đến, sau đó đưa cho anh một cái, “Quen Tôn Tiểu Cường kia không?”

Tiêu Mạc Nhiên nhìn cô gái xinh đẹp có chút ngăm đen này, cô là Ôn Tứ Nguyệt trong miệng mọi người nói ư? Nghe nói là cô gái xinh đẹp nhất thôn này, chính là làm người rất mạnh mẽ, không ai dám chọc vào.

Sau một thời gian ngắn lúng túng, anh rất tự nhiên thu hồi tay đút vào túi quần, “Tôi cũng phải làm sao?”

“Nếu không thì sao?” Ôn Tứ Nguyệt nhướng mày, có chút ghét bỏ động tác chậm chạp của anh, “Anh nhanh nhẹn một chút, buổi chiều còn phải xuống ruộng đấy.”

Hôm nay mới kiếm được bốn công điểm, chờ đi tìm Tôn Tiểu Cường đoạt lại mấy sọt bắp kia, còn có thể ra ruộng cuốc đất hai tiếng đồng hồ.

Đến thôn Tôn Tiểu Cường, kỳ thật cũng chỉ đi nửa giờ mà thôi, xuyên qua con sông nhỏ là có thể đến.

Ôn Tứ Nguyệt đi rất nhanh, hai người cũng không nói gì, lúc đến thôn Viên Tử, mọi người vừa lúc muốn xuất công, Ôn Tứ Nguyệt tinh mắt liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tôn Tiểu Cường vác cuốc đi theo nhóm thanh niên trí thức nói chuyện cười cười, nhất thời bước nhanh đuổi theo.



Đám người Tôn Tiểu Cường cũng không thấy Ôn Tứ Nguyệt tới, không biết đang nói cái gì, mà cười đến mức sáng lạn.

Lúc Ôn Tứ Nguyệt đi lên, vừa lúc nghe được có một nam thanh niên trí thức cười hỏi, “Tiểu Cường, cậu không sợ em gái của Quýt Cảnh sao? Nghe nói cô ta rất hung dữ, những thanh niên trí thức ở thôn mình chưa ai thoát khỏi cảnh bị cô ta cảnh cáo.”

“Một cô gái mà thôi, huống chi hai sọt bắp kia là con ngốc lưng sồi cốc kia là tên ngốc Quýt Cảnh kia cam tâm tình nguyện cho tôi, thuộc loại quà tặng, chẳng lẽ cô ta còn có mặt mũi đòi lại à?” Tôn Tiểu Cường không biết xấu hổ nói, trên mặt tỏ vẻ đắc ý.

Những người khác nghe xong, nói đến dung mạo Quýt Cảnh kia coi như thanh tú, nhất thời khiến mọi người cười hèn mọn, nhưng không đợi tiếng cười kia hoàn toàn phóng thích, bỗng nhiên thân thể Tôn Tiểu Cường nhào về phía trước, sau đó hai chân quỳ xuống, cả người liền ngã xuống đất, cuốc trong tay cũng trượt xuống.

Hắn gào lên một tiếng đau đớn, một mặt mắng to: “Là con ranh nào đá ông đây...”

Nhưng còn chưa dứt lời, đã thấy mấy thanh niên trí thức khác cũng ngã trên mặt đất, từng người một không ai nhẹ hơn hắn.

Hắn gian nan xoay người, liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp lưng đeo sọt đang lạnh lùng trừng mình, không hiểu sao lại khiến hắn có chút chột dạ sợ hãi, âm thanh cũng yếu đi vài phần, “Cô là ai?” Đừng nói là cô đánh bọn họ chứ?

Ánh mắt xuyên qua Ôn Tứ Nguyệt, nhìn thấy Tiêu Mạc Nhiên dáng người cao gầy phía sau hắn, hẳn là anh đánh bọn họ.

Đây là hiểu lầm lớn, lúc Tiêu Mạc Nhiên đuổi theo, liền nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn vốn đang đi rất nhanh kia bỗng nhiên nhảy dựng lên, sau đó một cái chân bay về phía Tôn Tiểu Cường đang nói chuyện vui vẻ, kế đó liền đạp tới.