Chương 49: Mẹ Cố Bị Bỏ Tù

“Mẹ, con thực sự không ngờ mẹ lại là đồng phạm... Khi Nhị Ni nói với con, con còn hung hăng nói rằng nhất định là con bé đã nghe nhầm, cho dù đêm đó Thạch Đại Dũng bị bắt, con vẫn nghĩ chuyện này không liên quan gì đến mẹ." Chỉ thấy hai mắt Cố Nghiên đẫm lệ rưng rưng, bước từng bước loạng choạng về phía bà ta.

“Nhưng hôm nay, trái tim con như đóng băng!” Cô dừng ở trước mặt bà ta, nghiêm túc diễn cái kiểu người “Thương tâm muốn chết”.

Mọi người thấy thế mà thương.

Cô không thể để mọi người nhận ra được, cô biết rõ mẹ Cố là kẻ chủ mưu, nên cô nhất quyết làm to chuyện và để tống bọn họ vào tù cùng nhau.

Những người đứng xem đương nhiên sẽ tin lời Cố Nghiên nói, nhưng những người có liên quan với mẹ Cố làm sao có thể tin được.

Bà ta không hiểu vì sao từ khi nhà họ Triệu tới cầu hôn, tính tình của cô gái chết tiệt này đột nhiên thay đổi.

Nếu là trước đây, Cố Nghiên là một con cừu ngoan ngoãn, còn bây giờ cô là một con sói đội lốt cừu, trở nên hung tàn và độc ác, thậm chí muốn hại mẹ ruột của mình!

Mẹ Cố thực sự hận không thể chém con đê tiện này ra thành từng mảnh!

Nhưng cho dù bà ta có ngu ngốc đến đâu, thì bà ta cũng biết hiện tại tranh luận những chuyện này cũng sẽ trở nên vô nghĩa, cho nên mẹ Cố chỉ có thể cắn răng cố hết sức biện hộ.

"Ai u, mẹ cũng không muốn thế, mẹ làm thế là vì muốn tốt cho con. Con xem danh tiếng của con đang rất tệ, chỉ sợ không ai muốn cưới con, càng không muốn con phải gả cho tiểu tử nghèo kia mà chịu khổ, cho nên mẹ mới ra hạ sách này. Con phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của người làm mẹ như mẹ chứ."

Nghe cái giọng điệu đầy tính nghệ thuật này, nếu không phải ở thời điểm này, Cố Nghiên thật muốn vỗ tay cho bà ta.

Tuy mẹ Cố có thể hơi ngu xuẩn ở các phương diện khác, nhưng về sự ích kỷ thì không ai có thể so sánh với bà ta được.

"Vâng, cảm ơn mẹ, mẹ vì muốn tốt cho con mà phải cấu kết người khác hủy hoại sự trong trắng của con." Cố Nghiên dứt khoát nương theo lời bà ta nói, ngã vào lòng thím Nguyễn, giả vờ khóc đến không thể kìm được.

Ai nhìn thấy cũng xót xa đau lòng.

Ngay cả thím Cố, người luôn mâu thuẫn với đại phòng, cũng nhìn cô một cách đáng thương, hiểm khi bà ta không thừa nước đυ.c thả câu được nữa.

"Ngay cả khi bà làm điều đó vì muốn tốt cho con gái mình, thì bà cũng không thể làm điều này!” Đồng chí công an nghiêm túc phê bình.

"Đồng chí Công an, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi, xin đừng bắt tôi. Tôi thực sự vì muốn tốt cho con gái mình, nên mới nhất thời hồ đồ mà làm vậy" Mẹ Cố biết rằng bây giờ chủ động nhận tội, mới có thể giảm nhẹ hình phạt. Vì vậy, bà ta rất tích cực, không kể trong thái độ của bà ta có bao nhiêu sự thành khẩn, khóc lóc đến mức nước mũi sắp chảy xuống căm.

Tuy nhiên, không phải lỗi lầm nào cũng có thể xóa bỏ chỉ bằng cách nhẹ nhàng thừa nhận lỗi lầm.

"Hành vi cấu kết của bà và Thạch Đại Dũng là tội hϊếp da^ʍ, cả hai người sẽ bị kết án" Công an cho biết.

Mẹ Cố không phục: "Tôi là đàn bà, sao tôi lại là kẻ hϊếp da^ʍ được? Dựa vào cái gì mà phán tôi như vậy?

Tôi cùng lắm chỉ là đồng phạm thôi mà."

“Đây không phải chuyện mà bà được quyết định.

Công an lập tức bắt người chủ mưu là bà ta cùng Thạch Đại Dũng đi tra khảo.