Chương 48: Mẹ Cố Bị Bỏ Tù

Dựa vào cái gì mà hai người bọn họ cùng nhau nghĩ ra ý tưởng này, mà người phải chịu hậu quả lại chỉ có 1 mình hắn ???

“Mày kiêu ngạo cái gì, không có chứng cứ thì đừng cắn người!” Mẹ Cố lúc này tràn đầy tự tin, chống lưng, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.

“Ai nói không có chứng cứ? Mấy người chả ai vô tội hết, lúc ấy tôi đã nghe rõ ràng từng câu từng chữ rồi. Mắt thấy ồn ào đã dịu xuống, người khởi xướng chuyện mới bắt đầu tiến lên, Cố Nhị Ni sao có thể cam tâm, lập tức đứng ra chỉ chứng cứ: “Trong việc này 2 người đều là đồng phạm với nhau.

"

Ai cũng không ngờ tới tình hình sẽ đột nhiên bị chuyển hướng, toàn bộ quá trình lâm vào một mảnh quỷ dị yên lặng.

“May mắn thay, tôi đã nói trước với chị A Nghiên để bảo chị ấy đề phòng” Cô ấy nói thêm.

Bây giờ mẹ Cố cùng những người khác mới biết đây mới là lý do thực sự khiến kế hoạch thất bại!

"Con nhỏ đê tiện này, mày muốn nói chuyện gì, đừng có ở chỗ này nói nhảm với tao." Mẹ Cố trong lòng khó chịu, nhìn chằm chằm Cố Nhị Ni, giống như cô ấy muốn gϊếŧ cả nhà bà ta.

“Tôi không nói nhảm, chuyện này là mấy người cùng nhau âm mưu. Chuyện có liên quan đến chị A Nghiên, mặc dù Cố Nhị Ni sợ bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống của bà ta nhưng vẫn là nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng nói.

“Mày còn nói nữa tao xé mồm mày ra đấy!” Mẹ Cố liền phủi sạch hết thảy can hệ, nào có để cô ấy nói tiếp. Mẹ Cố kích động tát cho cô ấy một bạt tai.

"Lý Chiêu Đệ, chị dám bắt nạt con gái tôi, xem ra là chị muốn chết!" Thím Cố lao tới, muốn cùng bà ta vật lộn.

Trong mắt người khác, thím Cố là đang bảo vệ con, nhưng chỉ Cố Nhị Ni mới biết mẹ cô ấy chỉ là không muốn bà ta bắt nạt gia đình mình ở nơi đông người khiến gia đình phải mất mặt.

Giống như chị A Nghiên, ở nhà cô không bao giờ được ba mẹ coi trọng.

“Con .. con cũng nghe thấy thế.” Nhìn thấy hai người phụ nữ có chồng sắp giật tóc nhau, đứa con trai mười tuổi của bà mối Cao cũng đứng dậy nói.

Hóa ra lúc đó cậu bé trốn trong tủ định chơi trò trốn tìm nhưng bạn bè không tìm thấy nên vô tình ngủ quên, khi tỉnh lại chỉ tình cờ nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

Dù không hiểu nghĩa là gì nhưng cậu bé vẫn nhớ từng câu từng chữ.

“Đậu Đậu, con nghe được cái gì?” Thôn dân ngồi ăn cắn hạt hướng dương hóng chuyện llập tức lớn tiếng hỏi.

"Mắt chột nói, nếu không thì cho gạo nấu thành cơm đi, bà Cố nói thế, mẹ con cũng nghĩ như vậy" Bà mối Cao vội vã muốn che miệng bé Đậu lại, nhưng cậu bé lại nói ra rồi.

Nếu trong lời nói của Cố Nhị Ni vẫn còn đáng ngờ, thì một đứa trẻ mười tuổi sao có thể nói dối?

“Được rồi, bây giờ còn tranh luận cái gì nữa?” Bây giờ, thím Cố không thèm nói nữa, đắc ý nhìn mẹ Cố như đang xem trò cười, thậm chí còn không thèm đánh bà ta nữa.

Tuy rằng bà ta không biết xấu hổ, nhưng không nghĩ tới bà ta muốn vứt bỏ chị dâu mình.

Vì tiền lễ vật, bà ta thật sự nhờ người phá đi sự trong trắng của con gái bà ta trước, cũng không sợ sau này người ta không giữ lời!

“Tôi... tôi...” Dù mẹ Cố có nói thế nào đi chăng nữa, bà ta cũng không thể tiếp tục bác bỏ bằng chứng chắc chắn này.

Đối mặt với ánh mắt khϊếp sợ, khinh thường và ghê tởm của thôn dân, mẹ Cố cảm thấy đau rát trên mặt, như thể bà ta đã bị tát vài cái.