Chương 47: Thay Nhau Cắn Xé

Dù sao cũng không kết hôn được nữa, xé nát mặt ra thì làm sao?

Cái gì! ?

Có đúng là mẹ Cố sai Thạch Đại Dũng làm chuyện đó?

Bà con ai nấy đều ngây người, suýt rớt hàm, còn sốc hơn khi nghe tin Cố Nghiên cưới một tên nghèo.

Ngay cả công an và bí thư cũng sững sờ.

Một bà mẹ muốn thuê người để phá hủy sự trong trắng của con gái mình... Rốt cuộc chuyện này là sao?

"Sao có thể? Đó là ba mẹ ruột của Cố Nghiên, làm sao có thể làm cái chuyện trái lương tâm như vậy?" Mọi người không kịp chờ đợi đứng dậy hỏi.

Thạch Đại Dũng cao giọng: "Lúc này, tôi còn cần phải nói dối sao?"

“Thạch Đại Dũng, mày đang muốn hấp bát nước dơ sang tao sao, tao chỉ là muốn tìm bà mối để làm mai cho mày, nhưng việc thuê mày hủy đi sự trong trắng của nó, thì tuyệt đối không có!” Mặc dù mẹ Cố đã sớm đoán được đối phương sẽ bán đứng mình, nhưng cho tới thời khắc này, trong mắt khó tránh khỏi trở nên bối rối.

Đương nhiên, bà ta không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ không thể thừa nhận.

"Có cái rắm, bà rõ ràng ra lệnh cho tôi!" Hai mắt Thạch Đại Dũng như muốn nứt ra, nếu không phải bị trói lại, thì hắn đã sớm xông tới xé toang miệng mẹ Cố.

Nếu lúc đó bà ta không ám chỉ cho hắn, liệu hắn có nghĩ ra cách giở trò đồϊ ҍạϊ đê hèn như vậy để ép cô lấy hắn hay không?

Nói tóm lại, nếu hắn phải vào tù hoặc bị tử hình, thì bà ta đừng mong chạy trốn!

“Vậy anh có bằng chứng gì để chứng minh?” Ba Cố mặc dù không thích mẹ Cố, nhưng ông ấy đương nhiên muốn bảo vệ gia đình mình trước công chúng.

"Tôi với bà ta là bằng chứng, nếu không, tối hôm qua sao có thể trùng hợp như vậy, sao các người lại đau bụng, khiến Cố Nghiên phải đi tìm bác sĩ khám bệnh, còn tôi thì đợi mà mai phục sẵn?" Hai mắt Thạch Đại Dũng đỏ ngầu giận dữ, tại thời điểm này, hắn ta như muốn gϊếŧ chết tất cả.

“Nếu không có ý định trước, tôi đâu rảnh mà đi mai phục giữa trời đông lạnh cóng này mà nổi ý đồϊ ҍạϊ ? Não tôi bị hỏng à?” Hắn kích động hỏi lại.

"Vậy thì ai mà biết được, có lẽ não mày bị hỏng thật thì sao! Về phần đau bụng, chỉ là trùng hợp thôi! Mẹ Cố đáp, vỗ đùi rồi la khóc: “Aiyu, công an à, các anh không thể nghe hắn ngậm máu phun người được. Tôi thân là mẹ ruột của Cố Nghiên, sao tôi có thể làm ra loại chuyện như vậy!"

“Mà các anh cũng thấy đấy, hắn căn bản không đưa ra được chứng cứ, hắn chỉ nói dối thôi!"

Mẹ Cố hiển nhiên cũng nhận ra điểm này, cho nên mới sống chết cũng không chịu thừa nhận.

“Không sai, đây là mẹ ruột của Cố Nghiên, bà ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy với con gái mình. Những thôn dân xung quanh không khỏi thay mặt mẹ Cố Nghiên mà lên tiếng.

Không phải họ thích mẹ Cố mà chỉ là họ cho rằng điều đó quá phi logic.

"Nhìn xem, mọi người đều tin tưởng tôi!" Thấy vậy, mẹ Cố cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhướng mày tự hào nhìn Thạch Đại Dũng.

Ngay cả khi bà ta vẫn dính líu can hệ với chuyện này, vậy thì đã sao chứ?

Hắn mới thực sự là tên giở trò đồϊ ҍạϊ , dù bà ta bị nhắm đến, vậy thì có dính dáng quái gì đến bà ta đâu?

Ai có thể chứng minh rằng bà ta là đồng phạm?

“Đồng chí công an, mau gϊếŧ chết tên lưu manh này đi!” Mẹ Cố chỉ muốn có một bản án tử hình, không kịp chờ đợi mà thúc giục.

Mắt Thạch Đại Dũng như muốn nổ tung, điên cuồng hét lên: "Lý Chiêu Đệ, đồ đàn bà khốn kiếp, đến chết tôi cũng không tha cho bà!"