Chương 46: Thay Nhau Cắn Xét

Rõ ràng, ai cũng là phụ nữ, và họ nên đoàn kết thành một mặt trận thống nhất để chống lại những chuyện đáng ghê tởm như vậy, nhưng thật nực cười khi cô ta có thể nói ra những điều như vậy!

"Cô... Cô..." Đối phương sao có thể phản bác lại Cố Nghiên, vẻ mặt cô ta xám xịt lủi trốn vào trong đám người, không dám ló mặt ra.

"Người phạm sai là Thạch Đại Dũng. Thay vì mắng hắn ta là đồ súc sinh, các người lại đến chất vấn nhân cách của tôi, vậy các người và hắn ta có gì khác biệt?"

Đối mặt với ánh mắt sắc bén và châm chọc của cô, những người có quan điểm lệch lạc đó nhìn nhau một lúc, không dám nói thêm gì nữa.

"Các người đều thật ngu xuẩn" Người nhà đại đội trưởng đều đứng ra nói đỡ cho Cố Nghiên: "Một cô nương tốt như vậy bị các người nói thành các dạng gì rồi!"

"Sau này nếu có người dám nói xấu đặt điều về Cố Nghiên, thì đừng trách tôi không khách khí. " Trần Kính Tùng dứt khoát dùng 1 tay bổ đôi viên gạch rồi nhìn chằm chằm về phía đám đông một cách hung dữ.

Mặc dù sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề là sai, nhưng con người luôn bắt nạt kẻ yếu, vậy nên lúc cấp thiết phải hù doạ họ một phen.

Mọi người nhìn viên gạch vỡ thành 2 khối, thấy tay anh lại nguyên vẹn, không khỏi há hốc mồm.

Tiểu tử này cũng thật hung dữ!

Anh thực sự dám đứng ra khi có chuyện xảy ra!

"Hừm, những người có đầu óc đen tối mới nghĩ như vậy chứ người bình thường như chúng ta làm sao có thể nghĩ rằng đây là vấn đề của chị A Nghiên được chứ!" Nhị Ni từ trong đám đông chạy đến bên cạnh Cố Nghiên, tức giận mà lên tiếng bênh vực, khiến không ít người đi theo hùa nhau gật đầu đồng ý.

Lúc đầu, mọi người đều nghĩ rằng chuyện này Thạch Đại Dũng là người sai, nhưng có những lời chọc gậy bánh xe chết tiệt đó làm rối tung lên, tất nhiên họ sẽ bị loạn, và bây giờ họ đã được đưa trở lại.

“Người công vụ đến rồi!"

Lúc này, không biết ai đã hô to lên.

Vụ náo động lớn như vậy đương nhiên làm kinh động đến công xã nên ông bí thư xã đã trực tiếp đến cục cảnh sát.

"Hừ..." Nhìn thấy bọn họ, Thạch Đại Dũng vội vàng giãy dụa lần nữa, muốn nhổ miếng giẻ nhét trong miệng ra để biện hộ.

“Anh còn gì để nói nữa sao?” Lúc này công an đã biết chuyện, tiến lên cởi bỏ khăn vải trong miệng ra cho hăn.

Thạch Đại Dũng lập tức vừa khóc vừa sụt sịt nước mũi kể lể nói: “Oan uổng quá, tôi còn chưa kịp chạm vào ngón tay của Cố Nghiên, thì gọi gì là giở trò đồϊ ҍạϊ , công vụ, xin hãy thả tôi ra, tôi thực sự sai rồi, lần sau tôi không dám nữa."

“Chỉ là anh chưa kịp giở trò đồϊ ҍạϊ , sao lại nói không giở.” công an bình tĩnh nói Thạch Đại Dũng nhất thời há hốc mồm.

Đúng vậy, hắn chính là nghĩ như vậy, đến chuyện đó còn chưa thực hiện được, sao được coi là phạm tội?

Nhưng cho dù có cho hắn thêm vài lá gan nữa, hắn cũng không dám chất vấn thêm.

"Tôi.. Tôi cũng không muốn giở trò đồϊ ҍạϊ ấy, đều là do mẹ Cố Nghiên. Bà ta bảo tôi phải hủy hoại sự trong trắng của Cố Nghiên. Tôi chỉ nhất thời hồ đồ mới nghe lời bà ta, đều là bà ta sai tôi!" Nghĩ đến chuyện chưa làm gì đã bị coi là phạm tội, Thạch Đại Dũng hoàn toàn sợ hãi.

Lúc trước hắn đã từng nghe nói rằng tội hϊếp da^ʍ sẽ phải chịu tội án rất nặng, nhưng bây giờ để cứu lấy mạng sống của mình, hắn vội vàng đổ hết trách nhiệm lên đầu mẹ Cố.