Chương 45: Quyết Tâm Báo Án

Lúc này ngay cả căn nhà nhỏ u ám và đổ nát cũng trở nên cao ráo và sáng sủa hơn nhờ hình ảnh của Cố Nghiên, cô giống như mang theo ma lực, khiến người ta khó mà rời mắt, nghe đến đây, không 1 ai không nhiệt huyết sôi trào.

“Nói hay lắm!"

Đại đội trưởng cùng những người khác không khỏi buột miệng khen ngợi.

Đặc biệt là Trình Kính Tùng, đôi mắt anh dường như tỏa sáng khi nhìn Cố Nghiên, thành kính lại ngưỡng mộ, thậm chí còn không chớp hàng mi, như thể anh muốn khắc ghi cô vào trong tâm trí mình mãi mãi.

"Nha đầu A Nghiên, cháu nói đúng, dựa vào cái gì mà lại để mấy tên lưu manh ấy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!" Đều là phụ nữ Nguyễn Thị, đối với chuyện này lại dễ đồng cảm hơn so với đàn ông, lúc này nước mắt họ đều không nhịn được mà rơi xuống.

“Về phần những người dám luyên thuyên chuyện của cháu, ta cùng đội trưởng của cháu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!” Bà nói thêm, cái này thị vệ bộ dáng giống như Cố Yên chính là con gái ruột của nàng.

Nhưng những người thân thực sự của Cố Nghiên lại nghĩ cách hãm hại cô.

Dù trái tim Cố Nghiên sau khi tái sinh có lạnh lùng cứng rắn đến mấy, thì giờ phút này cô cũng không khỏi cảm thấy chua xót: “Thím, đại đội trưởng, mọi người thật tốt, cháu cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

“Sao phải khách khí. Thím Nguyễn nhẹ nhàng vỗ vai cô, thúc giục dịu dàng: “Mau ngủ đi, ngày mai còn có trận chiến ác liệt hơn cần chiến đấu...“Vâng ạ, mọi người cũng mau nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Đợi cho đến ngày thứ hai, Cố Nghiên mở mắt, chào đón ngày mới tràn đầy năng lương. Cô nhìn ánh mặt trời dần đuổi những đám mây đen tôi kia đi, trong lòng như được tiếp thêm năng lượng.

Ánh sáng có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng bóng!

Công lý cũng vậy!

"Tại sao mọi người vẫn bị trói ở đây? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Sau khi trông thấy Cố Nghiên cùng những người khác đưa Thạch Đại Dũng ra ngoài, ngay lập tức tin tức bùng nổ như mọc thêm cánh, thu hút toàn bộ đại đội đi ra.

"Cậu còn không biết sao, chính tên què tối hôm qua thiếu chút nữa hϊếp da^ʍ Cố Nghiên, hiện tại hắn sắp bị tống vào nhà công vụ." Những người đến sớm hơn đã hỏi chuyện gì xảy ra.

"Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Nha đầu A Nghiên kia thật quá đáng thương"

“Con gái mà gặp phải chuyện này, thì sau này ai bằng lòng lo liệu chứ, ôi! "

“Điều tôi muốn biết là ban đêm Cố Nghiên ra ngoài làm gì?"

"Đúng vậy, không ra ngoài thì sẽ bị hϊếp da^ʍ sao?"

"Phụ nữ đoan trang thì sao lại ra ngoài vào ban đêm cơ chứ?"

Mặc dù hầu hết mọi người đến xem đều cảm thấy bình thường, nhưng luôn có người những người coi mọi thứ tất nhiên là do lỗi của nạn nhân.

"Cô muốn biết tại sao tôi đi ra ngoài vào ban đêm không ?" Cố Nghiên nghe thấy âm thanh ấy, kéo Trình Kính Tùng sang, đang định qua tranh luận với đối phương.

Đây là chiến trường của cô và cô phải trực tiếp ra trận.

Cố Nghiên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương: "Tôi đi ra ngoài để mời bác sĩ cho ba mẹ tôi, có đại đội trưởng và thím Nguyễn làm chứng, bằng không, tôi cũng không thể nhìn họ chết trong đau đớn mà bỏ mặc họ đúng không?"

“Tiếp theo, xin hỏi tại sao phụ nữ không thể ra ngoài vào buổi tối, cô cũng là phụ nữ, cô chả lẽ cũng không bao giờ ra ngoài vào ban đêm, nếu có, vậy cô có nghĩ mình có là một người phụ nữ không đoan chính không?" Cố Nghiên tiếp tục nói, miệng cô như biến thành thanh kiếm sắc nhọn, gặng hỏi đến đáng sợ.