Chương 43: Kế Hoạch Thành Công

Đến câu cuối cùng, cô đột nhiên nâng cao giọng, nhấn mạnh giọng điệu để tất cả bọn họ đều nghe rõ ràng.

Nhà họ Cố tức giận đến ngứa răng, chưa kể tới đã hối hận biết bao khi ban đầu cho cô đi học.

“Cô nói bậy, cô ... cái con tiện...” Thạch Đại Dũng thấy cô vẫn nhất quyết kiên trì muốn đưa hắn vào đồn, trong lòng tức giận hừng hực, đang định mở miệng chửi ầm lên thì trực tiếp bị nhét một miếng giẻ không biết nhặt ở đâu ra vào miệng, hắn bị ngạt đến trợn trắng mắt.

“Cô ấy không phải là người mà anh có thể chửi” Trình Kính Tùng nói xong những lời này, từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo.

Dáng người cường tráng cơ bắp kia thật oai phong lẫm liệt trong bóng đêm, như thể chỉ cần vung tay thôi cũng có thể gϊếŧ chết hắn.

Thạch Đại Dũng rùng mình, cuối cùng hắn cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Thấy hắn đã bị trói xong, Cố Nghiên nói với đại đội trưởng: “Đại đội trưởng, tên lưu manh này e là tối nay phải để nhờ ở nhà anh một đêm, nếu để ở chỗ khác thì tôi không yên tâm chút nào.

Vừa nói, cô vừa kiêng dè nhìn ba người nhà họ Cố, không cho bọn họ cơ hội thả người đi.

“Không vấn đề gì.” Đại đội trưởng cũng rất ghét loại lưu manh cặn bã này, lập tức đồng ý.

Trình Kính Tùng cũng nói theo: “Nghiên Nghiên, tối nay anh sẽ không về, anh muốn trông chừng hẳn, còn muốn chính tay đưa hắn tống vào nhà tù"

Anh muốn tận mắt nhìn thấy kẻ ức hϊếp Nghiên Nghiên phải nhận lấy kết cục xứng đáng.

“Được. Nhìn thấy sự bướng bỉnh trong mắt anh, Cố Nghiên đồng ý.

Thấy bọn họ sắp đem người đi, mẹ Cố gấp đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh: “Con nha đầu chết tiệt này, mày nhất quyết đem chuyện này làm đến cùng như thế này phải không?"

“Đúng!” Cố Nghiên dừng bước chân, nhìn mẹ Cố, bóng dáng cô gái đứng thẳng trong đêm đông lạnh giá, cho dù lúc này bão tuyết có mãnh liệt đến đâu cũng không thể khiến cô cúi đâu.

Giọng điệu của cô vẫn chắc nịch không đổi: “Tôi chính là muốn làm đến cùng"

Ở trong ngọn núi này, cũng như những nơi ngoài ngọn núi, không biết có bao nhiêu cô gái không còn sự lựa chọn nào khác chỉ đành phải lấy kẻ ức hϊếp mình.

Nhưng bây giờ, cô muốn từ chính mình bắt đầu, để những kẻ lưu manh này bị pháp luật trừng trị, giảm thiểu những vụ việc như thế này xảy ra.

Huyết áp của mẹ Cố tăng vọt, bà ta gần như nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng tiếp tục thỏa hiệp: “Vậy mày xem như vậy có được không, nếu như mày thật sự không gả cho lấy hắn, vậy hôn sự này bỏ đi được chưa"

Tuy rằng cảm thấy không nỡ những sính lễ đắt đỏ, nhưng bà ta càng sợ sự việc bị bại lộ hơn.

Cố Nghiên làm sao có thể để cho bà ta được như ý nguyện, cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tôi thật rất tò mò, bây giờ các người không còn đau bụng nữa hả? Không phải trước đó còn đòi sống đòi chết à?"

(( )) ...

Ba người nhà họ Cố lập tức cảm thấy chột dạ, thậm chí không dám phát ra âm thanh gì.

“Không phải là giả vờ đó chứ?” Cố Nghiên cười như không cười, mặc dù cô cũng đang giả vờ, nhưng điều đó không gây trở ngại đến việc cô trêu chọc ba người bọn họ.

“Mày, mày bớt nói linh tinh lại"

Đám người mẹ Cố thẹn quá hóa giận phản bác.

Tối nay Cố Nghiên ở lại nhà đại đội trưởng, cô không muốn về, càng không muốn nghe mẹ Cố nói đạo lý về tục bó chân.

Vốn dĩ mẹ Cố định tối nay sẽ dạy cho Cố Nghiên một bài học, để cô từ bỏ ý định đưa Thạch Đại Dũng lên đồn cảnh sát bằng mọi giá, nhưng bây giờ thì tốt rồi, ngay cả người cũng không thấy.