Chương 42: Kế Hoạch Thành Công

“Sao mọi người có thể như vậy chứ?” Trình Kính Tùng lấy làm lạ, không ngờ tới mình đã nói rất rõ ràng như vậy rồi nhưng kết quả vẫn vô dụng.

“Trình Kính Tùng, đừng phí lời với họ nữa, sao anh có thể có lý với loại người này được.” Cố Nghiên sớm đã biết kết quả sẽ là như này, mỉa mai xong liền ra hiệu cho anh: “Chúng ta trói tên cặn bã này lại, đợi đến ngày mai trực tiếp đem hắn đến Cục cảnh sát, đến lúc đó sẽ có người trả lại công bằng cho em."

Trằn trọc cả một đêm, bây giờ tuyết lại rơi rồi, cô cũng không muốn làm phiền mọi người, vẫn là đợi đến ngày mai tìm một xe lừa kéo rồi hẵng đi.

“Được, nghe theo Nghiên Nghiên hết.” Trình Kính Tùng lập tức gật đầu, kéo cây lau sậy khô ở bên cạnh sang, anh cùng với đại đội trưởng hai người cùng nhau đan thành một dây thừng rơm.

“Làm sao bây giờ?” Thấy chuyện sắp bị ngã ngũ, ba người nhà họ Cố đều há hốc mồm, đưa mắt nhìn đối phương ngơ ngác.

Ai cũng không ngờ kết quả lại khác với mong đợi như vậy.

“Các anh không được trói tôi, ai nói tôi giở trò lưu manh, tôi và Cố Nghiên đã đính hôn rồi, tôi muốn cùng cô ấy thân mật thân mật thì làm sao. Sớm muộn gì cô ấy cũng là người của tôi, các anh dựa vào đâu mà lại đối xử với tôi như vậy?” Nhìn thấy Trình Kính Tùng nhẹ nhàng cầm lấy sợi dây thừng qua. Thạch Đại Dũng vốn đang bị đánh tới hoa mắt chóng mặt cuối cùng cũng tỉnh lại một chút, vội vàng vùng vẫy nói ra chân tướng.

“Nếu anh cứ tiếp tục nói xằng bậy nữa có tin là tôi tiếp tục đấm anh không?” Trình Kính Tùng sẽ không tin những lời nói nhảm nhí của hắn, ngay lập tức cho hắn một trận.

“Đừng!” Thạch Đại Dũng bây giờ sợ tên nghèo nàn này chết đi được, liên tục cam đoan: “Những gì tôi nói đều là sự thật. Nếu các anh không tin lời của tôi thì cứ đi hỏi hai vợ chồng nhà họ Cố đi"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn sang ba người nhà họ Cố ở bên cạnh.

“Đúng vậy, không sai, là sự thật đó. Mẹ Cổ lập tức vỗ ngực như đảm bảo không có vấn đề gì nói: “Là người làm mẹ là tôi âm thầm sắp đặt hôn sự cho Cổ Nghiên, vì thế bọn nó là vợ chồng tương lai rồi, thân mật ân ái chút thì có sao đâu?"

Bà ta liên tục tìm cách bào chữa cho Thạch Đại Dũng, vì bà ta biết rõ rằng, một khi đối phương bị bắt quả tang, đến lúc đó nhất định hắn cũng sẽ khai ra bà ta thôi.

“Thím à, sao thím có thể làm những việc như vậy sau lưng Nghiên Nghiên” Trình Kính Tùng không thể tưởng tượng được chất vấn.

Anh biết mẹ Cố coi thường anh, cũng biết là mẹ Cố nhất định làm mọi cách để ngăn cản Nghiên Nghiên gả cho anh, nhưng anh làm thế nào cũng không nghĩ tới bà ta sẽ gả con gái mình cho một người như vậy.

Tên Thạch Đại Dũng này thân thể không chỉ bị tàn tật mà nhân phẩm cũng cực kém, lúc nào cũng luôn nhìn lén các cô gái nhà khác tắm, còn cùng với các góa phụ trong đại đội bọn họ quan hệ không rõ ràng nữa.

Mẹ Cố làm sao có thể để cho anh leo lên đầu, giọng điệu hung ác nói: “Liên quan gì đến mày, cần mày đến dạy bảo tao à?"

“Anh ấy mới là chồng tương lai của tôi. Mẹ nghĩ chuyện này có liên quan đến anh ấy hay là không?” Lần này, đến lượt Cố Nghiên nâng đỡ cho Trình Kính Tùng, đồng thời âm thanh vang dội oán hận mẹ Cố: “Xem ra mẹ đúng là không biết pháp luật hiện hành bây giờ, đừng nói đính hôn, cho dù có kết hôn đi chăng nữa chỉ cần phía bên nữ không tự nguyện thì cũng đồng nghĩa với việc giở trò lưu manh, phạm tội hϊếp da^ʍ"