Chương 41: Kế Hoạch Thành Công

“Tôi không quan tâm người khác nói cái gì, mẹ không muốn lấy lại công bằng cho tôi cũng không sao, nhưng mẹ lại còn muốn để tôi gả cho loại người này, đầu óc mẹ có phải là hỏng rồi không.” Cố Nghiên sao có thể ngoan ngoãn nghe lời, không chút khách khí nào phẫn nộ.

“Sao mày có thể nói với mẹ những lời như thế, có con gái nhà nào bị làm nhục mà còn không chịu gả cho đối phương?" Mẹ Cố ăn nói mạnh mẽ lớn tiếng hỏi ngược lại: “Mày yên tâm đi, mẹ đảm bảo sẽ đòi sính lễ nhiều vô kể, để cho mày nở mày nở mặt."

“Không cần thiết.” Cố Nghiên gần như bị vẻ mặt đường đường chính chính của bà ta làm cho chán ghét, cô kiên định nói: “Tôi sẽ đi báo án, tôi muốn hắn phải ngồi tù."

Cô phải báo thù cho Nhị Ni ở kiếp trước, cũng để kẻ bày ra kế hoạch độc địa này phải nhận những gì mà họ xứng đáng nhận được.

“Mày bị điên rồi đúng không? Nếu như báo án chẳng phải mọi người đều biết chuyện xảy ra tối nay sao? Mày vẫn cảm thấy chuyện xảy ra tối nay chưa đủ mất mặt sao?” Làm sao mẹ Cố có thể để kế hoạch của bọn họ trở nên vô nghĩa? Đột ngột cao giọng, hai con mắt nhỏ bằng hạt đậu nhìn chằm chằm vào Cố Nghiên.

Cố Đại Bảo còn hát phụ họa thêm: “Cố Nghiên, chị có thể nghĩ một chút cho chúng ta không, có phải chị nhất quyết muốn chúng ta ra ngoài bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ chị mới vui hay không?”

Cố Nghiên nghe thấy điều này thực sự buồn cười, tại sao lúc đầu khi thiết kế gài bẫy cô, họ không nghĩ về những điều này?

“Cố Nghiên, mày nhất định phải gả cho hắn, thân thể của mày bây giờ là của hắn, mày còn không chịu cưới hắn, mày rốt cuộc có biết xấu hổ không, có biết là người phụ nữ tốt không hầu hai chồng không.” Ba Cố càng nói thêm những lời nói chính xác.

“Không biết từ lúc nào mà hai người đều biến thành tàn dư nhà Đại Thanh rồi, vậy mà còn dùng những quy tắc này để ràng buộc tôi.” Cố Nghiên căn bản không để ý tới những lời nói nhảm này, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói biến đổi: “Hay là nói, là tôi đã ngăn cản, con đường phát tài của hai người?”

“Mày... Mày đừng có không phân biệt tốt xấu, không biết lòng tốt của người khác.” Ba người nhà họ Cố bị chọc thủng tâm tư liền chột dạ chối tội.

“Thím Cố, chú Cố, Nghiên Nghiên vẫn còn trong trắng, cô ấy không bị ức hϊếp, là con đã đến kịp lúc và đánh gục đối phương.” Lúc này, Trình Kính Tùng vội vàng tiến lên mở miệng, đem những gì mà đại đội trưởng chưa kịp nói đều bổ sung nói nguyên vẹn.

“…”

Sau khi giọng nói rơi xuống, bầu không khí vốn dĩ đang căng thẳng lập tức cứng lại.

Thảo nào con đê tiện này không chịu gả đi, hóa ra còn chưa bị làm nhục.

Cái thằng nghèo nàn này thật mẹ nó làm hỏng chuyện!

Nếu các bậc cha mẹ khác khi nghe thấy điều này vào lúc này, nhất định sẽ rất vui mừng, nhưng ba người nhà họ Cố lại hận không thể gϊếŧ sống Trình Kính Tùng.

Trình Kính Tùng gãi gãi sau đầu, anh không hiểu cái biểu tình oán giận của bọn họ có ý nghĩa gì, chẳng lẽ cảm thấy anh xuất hiện quá muộn rồi?

Cũng đúng, nếu như anh tới sớm hơn một chút, Nghiên Nghiên cũng sẽ không chịu nhiều kinh sợ đến vậy.

“Cho dù là như vậy, danh tiếng của nó cũng bị hủy hoại rồi, nó phải kết hôn.” Đáng tiếc mẹ Cố chỉ khăng khăng cố chấp, suy cho cùng bà ta làm ầm ĩ lên như vậy chỉ vì để gả con tiện nha đầu này cho Thạch Đại Dũng.