Chương 37: Tương Kế Tựu Kế 2

"Ai da, đứa con gái bất hiếu nhà mày, có phải mày cứ để chúng tao đau đến chết, mày như vậy sẽ bị chém ngàn đao, ai da, mày có phải nhất định để tao đi ra ngoài mày thấy chết không cứu với người nhà, mày mới đi hay không?" Mẹ Cố sợ cô không mắc lừa, vội vàng ồn ào nói lớn hơn.

"Gào vang dội như vậy, cũng không biết đau thật hay là đau giả!" Châm chọc thì châm chọc, Cố Nghiên cũng sẽ không để kế hoạch của bọn họ thất bại, phảng phất như bộ dáng bị ép bất đắc dĩ: "Được rồi, đều câm miệng đi, tôi đây đi ngay."

Bọn họ muốn hãm hại cô, không nghĩ đến, cô cũng muốn mượn chuyện này đạt đến mục đích của mình.

Nhìn bóng dáng đi xa của Cố Nghiên, ba người nhà họ Cơ cuối cùng không gào nữa, trong ánh mắt tất cả đều là sự chờ mong.

Thạch Đại Dũng đã mai phục ở giữa đường, đến lúc đó… Có chuyện cho cô chịu!!



Ban đêm trời đông, tuyết đọng chưa tan, cho dù giờ phút này gió bắc rét lạnh, cũng không bằng trái tim băng giá của Cố Nghiên với nhà họ Cố.

Tuy đã sớm biết kế hoạch của mẹ Cố, nhưng khi thời khắc này đến, Cố Nghiên vẫn không khống chế được mà nắm chặt tay.

Trên thế giới này rốt cuộc là vì sao lại có người nhà như vậy!

Ghê tởm!

L*иg ngực của Cố Nghiên phảng phất như có một ngọn lửa lớn đang thiêu đốt, cô liên tục mở miệng hút khí, chờ đến khi quay đầu nhìn về phía nhà họ Cố, cả người cô giống như đeo áo giáp cứng rắn, chỉ có trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh.



Vậy nhìn xem cờ của ai cao hơn một bậc!

Cố Nghiên không trực tiếp đi tìm đại phu, mà là rẽ vào nhà đại đội trưởng trước.

Ở trong kế hoạch này, chỉ một mình cô là không được, cô cần có nhân chứng đáng tin cậy đi cùng, mà đại đội trưởng chính là sự lựa chọn tốt nhất của cô.

Phải biết rằng, trong niên đại đội sản xuất chưa giải tán, uy vọng của đại đội trưởng mỗi ngày phụ trách phân phối xã viên làm việc ở trong nông thôn là rất cao, không thể kém hơn so với bí thư chi bộ thôn sau này.

"Đội trưởng, thật là ngại quá, đã trễ thế này còn quấy rầy chú thím nghỉ ngơi, nhưng bụng mấy người mẹ cháu đau sắp chết, cháu muốn đến mượn hai người đèn l*иg soi đường, mà đã trễ thế này, một cô gái như cháu đi đêm cũng sợ hãi, có thể xin hai người đi cùng cháu hay không." Chờ sau khi đối phương mở cửa, Cố Nghiên vội vàng nói, giọng nói đều là khóc nức nở, dường như gấp đến mức không được.

"Cô bé này đừng khóc, đừng khóc, chuyện lớn bao nhiêu, không phải hỏi đề, chú và thím cháu đi giày vào rồi đi với cháu." Hai vợ chồng đại đội trưởng đều là người tốt bụng, hiện tại lại là lúc mạng người quan trọng, bọn họ tự nhiên sẽ không từ chối.

Cố Nghiên vô cùng cảm kích.

Trước khi đi, Cố Nghiên lại ngượng ngùng nhìn về phía con trai đội trưởng thò đầu ra tìm hiểu tình huống: "Nhị Thuận, có thể phiền em đến đại đội của thôn bên cạnh báo cho Trình Kính Tùng một chút, thái độ của ba mẹ chị với anh ấy luôn không tốt, nếu lần này đi mời đại phu anh ấy cũng đến, nói không chừng có thể có được hảo cảm của ba mẹ chị."

Nhị Thuận chính là anh em tốt nhất của Trình Kính Tùng, càng rõ ràng chuyện của anh và Cố Nghiên hơn người ngoài, cho nên vừa nghe vậy thì lập tức vỗ đùi đồng ý.

"Chị dâu chuẩn, chị cứ yên tâm đi, em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Cậu ấy tỏ vẻ nghiêm túc, sau đó lập tức giơ chân chạy đi.