Chương 36: Tương Kế Tựu Kế 1

"Chị A Nghiên, chị là người tốt, cuộc sống sau này của chị nhất định sẽ khá lên." Cố Nhị Ni dứt khoát bò vào từ cửa sổ, ôm cô an ủi.

Cố Nghiên dịu dàng vỗ vỗ bả vai của cô ấy.

Chờ sau khi tiễn Nhị Ni lòng đầy căm phẫn rời đi, Cố Nghiên lại ngồi trước bệ bếp một lần nữa, sự dịu dàng trên mặt sớm đã biến mất sạch sẽ, ảnh phản chiếu trong hai tròng mắt của cô là ngọn lửa nóng dưới đáy nồi, giống lửa giận ngút trời trong đáy lòng cô.

Cô cũng không phải giận do mẹ Cố liên hợp với người ngoài hãm hại mình, mà là bởi vì Thạch Đại Dũng.

Hắn, chính là tên khốn nạn ức hϊếp Nhị Ni trước kia!

Đời trước, người trong nhà Nhị Ni không cho học cấp ba, buồn bực không vui đi ra ngoài tản bộ, kết quả liền gặp việc này.

Buồn cười chính là, rõ ràng Nhị Ni mới là người bị hại, kết quả lại có nhiều người mắng cô ấy hạ tiện, mắng cô ấy không biết xấu hổ, càng mắng cô ấy là một cô gái không nên đi ra ngoài vào buổi tối như vậy.

Ba mẹ cô ấy càng là buộc cô ấy phải gả cho tên lưu manh này!

Dưới sự đả kích thật mạnh, Nhị Ni từ trước đến nay căm ghét chuyện này như kẻ thù làm sao có thể chấp nhận được, cuối cùng không thể không đi đến đường cùng.

Khi biết Nhị Ni thắt cổ, bản thân cô đang bị nhốt trong nhà bị Triệu Kiến Minh đánh cho không xuống được giường, ngay cả nhìn mặt cô áy lần cuối cũng không được.

Chờ đến khi cô thật vất vả mới tìm được cơ hội trở về, lại nghe các hương thân nói Nhị Ni đã sớm bị nhà chú hai lấy chiếu rách cuốn lại tùy tiện chôn cất rồi.

Mà người khởi xướng chỉ bồi thường cho nhà chú hai một số tiền, tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, nghe nói sau đó lại ức hϊếp những cô gái khác.

Trong quá khứ cô không có cách báo thù cho Nhị Ni, nhưng hiện tại thì không giống vậy!



Nghĩ như vậy, Cố Nghiên liền nhét một nhúm cỏ khô vào đáy nồi, thấy nó nhanh chóng cháy thành tro, cô mới vừa lòng cong cong môi.

Có một vài súc sinh ấy à, cũng nên như vậy.



Cố Nghiên suy đoán mấy người mẹ Cố vì không để đêm dài lắm mộng, nhất định sẽ nhanh chóng để gạo nấu thành cơm.

Mà chuyện xảy ra tiếp theo, chứng minh suy đoán của Cố Nghiên.

Ban đêm hôm nay, mẹ Cố không biết bị làm sao, ăn được một nửa bữa cơm chiều liền hạ đũa xuống, khó chịu che bụng lại: "Ai da, ai da, bụng của bà đây sao lại đau như vậy?"

"Mẹ, mẹ làm sao vậy… con, con cũng đau bụng!" Còn không đợi Cố Đại Bảo nói hết lời, đã thấy cậu ta nhăn mi lại, đau đớn ôm bụng.

Sau khi Cố Nghiên liếc mắt nhìn hai mẹ con hai người một cái, ánh mắt theo bản năng liếc qua chỗ ba Cố.

Hiện tại chỉ thiếu ông ta.

Quả nhiên ba Cố cũng không làm người thất vọng, cũng gia nhập đại quân đau bụng: "Con mẹ nó, bụng tôi cũng đau, bà già này hôm nay có phải nấu cơm không sạch sẽ hay không?"

Ông ta kêu đau hết sức, còn không quên chửi bới mẹ Cố một trận, dường như thật sự có chuyện như vậy.

"Sao có thể, ai u ai u, không được, sắp đau chết tôi rồi." Mẹ Cố đau đến mức ngồi trên mặt đất, thấy Cố Nghiên thờ ơ đứng ở đó, tức không thể chịu nổi: "Con nhóc chết tiệt kia mày không thấy chúng tao đau bụng à, còn không nhanh chóng đi tìm đại phu cho chúng tao."

"Đây là thái độ xin người khác của bà?" Nếu là Cố Nghiên trước đây nhất định sẽ tin kỹ thuật diễn vụng về của bọn họ, nhưng Cố Nghiên bây giờ nhìn thấy một màn này chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng, đây đều là bộ phim tệ một phân tiền nào chứ.