Chương 14: Tùy Cô Ta, Tìm Ai Cũng Vô Dụng Thôi! 4

"Được, em cứ bảo vệ cô ta đi!" Phó Khai Vũ càng phát hiện cô ta lương thiện, thậm chí có chút chán ghét Tống Ôn Nhiên định hôn từ bé.

Nghĩ đến ghép họ với nhau đã nổi da gà, chỉ hy vọng về nông thôn chính là Tống Ôn Nhiên, cách anh ta càng xa càng tốt.

Hy vọng cách anh ta càng xa càng tốt không chỉ có anh ta, Tống Ôn Nhiên càng hy vọng cách xa anh ta hơn.

Nếu trước đây vì định hôn từ bé mà có chút mong đợi với anh ta mà nói, hiện tại Tống Ôn Nhiên nằm mơ mới tỉnh chỉ có kính nhi viễn chi đối với Phó Khai Vũ.

Không phải khẩu vị của cô, nhìn nhiều một chút cũng thấy chán ghét.

Trong sách, cô đồng ý về nông thôn thay Ôn Hinh, cũng một phần vì biết Ôn Hinh làm chung chỗ với Phó Khai Vũ mà tổn thương, chỉ muốn mau rời khỏi vùng đất thị phi này.

Hiện giờ cô sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, Ôn Hinh khoe khoang chẳng qua là giả bộ bề ngoài hạnh phúc, hơn nữa trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất lần nữa lên kế hoạch cho bản thân, đặt ra mục tiêu mới.

Đến bệnh viện Thành Đông làm y tá chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo chính là phải học tập thật giỏi.

Trong mơ có thể thi đậu đại học, hiện thực cũng nhất định phải thi đậu.

Còn phải thi đại học y, làm bác sĩ.

Bệnh lâu thành y, ở trong sách, vì thời gian dài không đậu thai, cô đã đặc biệt tự nghiên cứu sách y học, đống sách đó chồng lên phải nhét đầy một căn phòng.

Cô hiểu rất rõ nỗi đau của vô sinh, tiếc là vẫn không thể chữa khỏi cho bản thân.



Mặc dù không định lập gia đình, nhưng cũng phải cống hiến thêm cho sự nghiệp y học.

Cô vừa sắp xếp lại suy nghĩ, vừa thu dọn lại sách cũ vốn định mang đi bán, đột nhiên một con tem từ trong sách rơi ra… “Cả nước một màu đỏ”.

Cư nhiên là “Cả nước một màu đỏ”, còn là một mảnh đỏ lớn.

Con tem sau này chính là "quốc bảo" giá trị hơn ngàn vạn.

Tống Ôn Nhiên trong nháy mắt cảm thấy mình nhặt được báu vật.

Trong ký ức, cô tiện tay kẹp trong sách quên để ở đâu, sau đó bị Ôn Hinh vô tình tìm thấy bán được mấy triệu, cô cũng bỏ lỡ cơ hội làm triệu phú.

Lần này dù thế nào cũng không thể làm mất, nhất định phải giữ gìn cẩn thận.

Trong ngăn kéo tủ có một ngăn ẩn, chỉ có mở ngăn kéo, kích động cơ quan mới có thể mở được, cô cũng vô tình phát hiện ra.

Cô kẹp con tem lại vào sách, bỏ vào ngăn ẩn.

Trừ nó còn tìm ra con tem không gian có giá trị, cũng bỏ vào.

Trừ cô không ai biết có cơ quan này.

Tủ là ban đầu ba mua cho Ôn Hinh ở chợ bán đồ cũ, nhưng Ôn Hinh chỉ nhìn tủ cau mày một cái, ba lập tức đổi lại.