Chương 12: Tùy Cô Ta, Tìm Ai Cũng Vô Dụng Thôi! 2

Dù sao cô cũng thay Ôn Hinh về nông thôn, người khác cũng cho là cô là con gái chú hai, tất nhiên sẽ không khách khí.

Lạnh lùng nói: "Mẹ tôi tự tôi hiếu thuận! Nếu trong lòng cô khó chịu, vậy cô tự đi đi! Thân thể yếu là do bình thường không rèn luyện, về nông thôn rèn luyện nhiều hơn là được."

Đôi mắt to tròn trong veo của Ôn Hinh trợn tròn, khó tin hỏi: "Chị, chị không đồng ý với ba?"

"Ai bảo tôi đồng ý?" Tống Ôn Nhiên không lá mặt lá trái với cô ta nữa: “Dựa vào cái gì bắt tôi đi thay cô, cô không có cẳng hay không có chân!"

Ôn Hinh: "..."

Ôn Hinh vô cớ hoảng hốt, cho là Tống Kiến Thiết khẳng định đã khuyên được, không ngờ là mình nghĩ nhiều.

Khoai nướng trong tay "bốp" một tiếng rơi xuống đất, đều chẹp bẹp như cứt.

Tâm trạng Tống Ôn Nhiên lại đặc biệt sảng khoái.

Đúng lúc mẹ Lục Mỹ Cầm mua thức ăn về, thấy khoai nướng rơi trên đất, không vui nói: "Điều kiện nhà mình thế nào, khoai nướng cũng xem thường! Khoai nướng không tốn tiền, hay là mấy đứa có tiền!"

Bà không nhắc tên, thậm chí còn thêm từ "mấy", nhưng trong lòng biết rõ khoai nướng là Ôn Hinh ném, trên tay Ôn Hinh dính khoai nướng, tay Ôn Nhiên lại sạch sẽ.

Ôn Hinh cứ như chịu oan ức lớn, quẹt nước mắt chạy ra ngoài.

Lục Mỹ Cầm nhíu mày: “Con bé khẳng định lại đi tìm ba con."



"Tùy cô ta, tìm ai cũng vô dụng thôi!" Tống Ôn Nhiên không để tâm.

Không ai có thể điều khiển ý chí của cô nữa, lần này cuộc đời của cô do cô tự làm chủ.

Đúng như Lục Mỹ Cầm nghĩ, Ôn Hinh trước tiên tìm Tống Kiến Thiết khóc kể.

Tống Kiến Thiết đang nhức đầu, an ủi một hồi.

Khi Ôn Hinh nghe được Tống Ôn Nhiên đã thi đậu y tá, càng suy sụp.

Ôm ngực ho không ngừng, nước mắt lăn dài.

Nước mắt và tiếng ho của cô ta càng khiến cô ta thêm mong manh, đối với đứa con gái gửi nuôi luôn gọi ông ta là "ba" này, Tống Kiến Thiết rất đau lòng.

Quan trọng hơn chính là, đây là con gái của mối tình đầu, từ trên người con bé, có thể loáng thoáng thấy bóng dáng mối tình đầu.

Mặc dù mối tình đầu lựa chọn em trai, nhưng không ảnh hưởng đến tình yêu của ông ta.

Đau lòng vỗ nhẹ lưng cô ta, rồi nói: "Hinh Hinh, con đừng vội, ba nhất định sẽ nghĩ ra cách. Chị con không thể thay con về nông thôn cũng không sao, ba có thể nghĩ cách để con không phải về nông thôn."

Nước mắt Ôn Hinh hạt châu đứt: “Ba, bây giờ con có thể trông cậy được chỉ có ba, con muốn ở lại bên cạnh ba hiếu thuận ba, đi nông thôn cũng không biết có thể sống sót trở về hay không."

"Đừng nói lời ngốc, ba sẽ không để con về nông thôn." Tống Kiến Thiết vội vàng cam đoan.