Chương 11: Tùy Cô Ta, Tìm Ai Cũng Vô Dụng Thôi! 1

Sau đó mẹ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần rồi cũng bị ly dị, ba lại cưới một cô dâu, sinh một đứa con trai không có bất kỳ uy hϊếp gì với một nhà chú hai.

Bất kỳ lời khác biệt nào của cô cũng là ghen tị, đều là không hiểu chuyện.

Ba là một người bất công, cũng là một người đa tình, chỉ là tình này không dành cho mẹ, hại cô cũng bị độc hại không nhẹ.

Quá mệt mỏi!

Làm bản thân trở nên mạnh mẽ mới là nhiệm vụ thiết yếu, cô muốn làm chỗ dựa cho mẹ.

Cho dù mẹ muốn ly dị, cô cũng ủng hộ, chỉ cần mẹ vui là được.

Cô đi một vòng vẫn không thấy mẹ đâu, quay lại hỏi Ôn Hinh đang theo tới: "Mẹ tôi đâu?"

Trước đây cô đều nói "mẹ chúng ta", một câu "mẹ tôi" làm Ôn Hinh không quen, sửng sốt một lúc rồi nói: "Ra ngoài mua thức ăn."

Cô "ừ" một tiếng rồi im lặng.

Ôn Hinh không biết cô đã thi đậu y tá, bình thường khi tâm trạng Ôn Nhiên không tốt cũng sẽ lạnh nhạt với cô ta, cho nên chỉ cho là cô không vui vì đồng ý về nông thôn thay mình, giả bộ áy náy: "Chị, chị về nông thôn thay em làm trong lòng em rất cảm kích, em sẽ tranh thủ mỗi tháng gửi cho chị mười đồng, để chị có thể sống thoải mái ở nông thôn."

"Mỗi tháng gửi cho tôi mười đồng, cô nghĩ gì vậy?"

Ha ha!

Tống Ôn Nhiên thấy thật nực cười, môi cũng hơi nhếch lên.



Trong ký ức sau khi Ôn Hinh biết cô đồng ý về nông thôn thay cô ta, cô ta cũng nói như vậy, cô cũng tin tưởng.

Kết quả thì sao, đừng nói mười đồng, một xu cũng không nhận được.

Vẫn là mẹ nhờ người mang tiền, mang quần áo cho cô, thậm chí không ngại ngàn dặm đến thăm cô.

Đáng tiếc vì sợ mẹ đau lòng, cô không dám gặp.

Bây giờ nghĩ lại, khi đó thật ngốc.

Gặp một lần ít một lần, sao lại gặp mẹ chứ!

Rõ ràng là cảnh trong mơ, giờ nhớ lại mà lòng đau dữ dội, thật là buồn cười.

Ôn Hinh không biết nụ cười này của cô có hàm ý gì, không khỏi chột dạ.

Giỏi nói lời ngon ngọt, tay tự giác cầm khoai nướng nói: "Nếu mười đồng không đủ, em sẽ nghĩ cách gửi nhiều hơn cho chị. Nếu không phải thân thể em yếu, ba ruột lại ở chuồng bò, nhất định sẽ không để cho chị phải chịu cái tội này. Nói thật, trong lòng em cũng khó chịu lắm. Sau này em sẽ thay chị hiếu thuận ba mẹ nhiều hơn."

Bình thường dù Tống Ôn Nhiên không diễn cảnh chị em tình thâm với cô ta, nhưng cũng sẽ cảm động mấy phần.

Chỉ khi tỉnh ngộ lại, nghe lời này mới thấy không đúng lắm.

Sau khi về nông thôn, cuộc sống còn tệ hơn thanh niên trí thức, còn không phải bị chú hai ảnh hưởng.