Chương 26: Kết hôn/ hỉ phục đỏ thắm play/ một lần nữa tỏ tâm ý với nhau/ ngọt ngào/ cảm thấy xấu hổ h/ hiện trường ngược chó ai fa cẩn thận tránh mìn

Nịch Tình - Chương 26: Kết hôn/ hỉ phục đỏ thắm play/ một lần nữa tỏ tâm ý với nhau/ ngọt ngào/ cảm thấy xấu hổ h/ hiện trường ngược chó ai fa cẩn thận tránh mìn

Lão thừa tướng và Thừa tướng Phu Nhân đến tháng sáu mới hồi kinh, chuyến đi Giang Nam lần này tính ra thời gian đã gần một năm, Tiêu Dã được nhàn rỗi đang ở trong phủ chơi đùa với Đông Nhi, Đông Nhi gần nửa tuổi, lớn lên giống Tiêu Dã cực kỳ, Hà Huyền Y thì ở bên cạnh viết bảng chữ mẫu, lần trước nhìn thấy tập chữ lúc mới học viết đưa cho Tiêu Dã, xiêu xiêu vẹo vẹo quả thực khiến người xấu hổ, hạ quyết tâm phải luyện chữ cho thật tốt, thời gian này được nhàn rỗi liền tập viết lên bảng chữ mẫu, sau khi nghe tin tức hạ nhân truyền đến, Tiêu Dã ôm Đông Nhi vào trong ngực, liền lôi kéo Hà Huyền Y đi ra cửa đón

Hai phu thê rời kinh một năm, rồi đột nhiên trở lại trong phủ, đương nhiên là rất cảm khái, nhất là thừa tướng Phu Nhân, thấy Tiêu Dã liền đỏ vòng mắt, lôi kéo nhìn một hồi lâu, thấy không gầy đi mới an tâm, nhìn Đông Nhi phấn điêu ngọc mài trong ngực Tiêu Dã, hỏi: ” Hài tử nhà ai vậy? ”

Hà Huyền Y ở bên ít nhiều có chút bối rối, bản thân so với Tiêu Dã lớn tuổi hơn nhiều, lại là nam nhân, đỏ mặt không biết nên mở miệng như thế nào, ngược lại Tiêu Dã trấn định thản nhiên, nói: ” Chúc mừng cha mẹ, cha mẹ có cháu trai rồi. “, nói xong đưa Đông Nhi cho Hà Huyền Y ôm, hai phu thê đều đã trải qua sóng to gió trưởng thành, nhìn thấy bộ dạng Đông Nhi ở trong ngực Hà Huyền Y ỷ lại nhẹ cọ, lập tức liền minh bạch ý tứ nhi tử, chuyện của Liễu Ý Hoàn đã không cần nhắc đến, cẩn thận đánh giá Hà Huyền Y, Đông Nhi y y nha nha muốn hôn, Hà Huyền Y đành phải nắm lấy hôn hôn vài cái, chọc cho Đông Nhi ” Khanh khách” Cười không ngừng, bên tai đều đỏ

Cả một nhà đứng ngay trong viện cũng không hay, Tiêu Dã theo lão thừa đi vào thư phòng, thừa tướng Phu Nhân thì ngồi trong đại sảnh, hỏi kỹ càng Hà Huyền Y tình trạng trong nhà, lão nam nhân cũng thành thật đáp lời từ đầu đến cuối, Đông Nhi lập tứcrất vui vẻ nhìn thừa tướng phu nhân trước mặt, Đông Nhi cùng Tiêu Dã giống nhau, thừa tướng Phu Nhân nhìn cái liền biết chính là cháu trai nhà mình không thể sai được, trong lòng đương nhiên là vui mừng, ôm Đông Nhi vào trong ngực lại cũng không hề khóc nháo, tự hiểu là Hà Huyền Y dạy bảo tốt, hảo cảm trong lòng lại tăng lên không ít

Trong thư phòng Tiêu Dã lập tức đem hết ngọn ngành chuyện một năm rưỡi trước Thất Hoàng tử phái người đuổi bắt bị thương, được Hà Huyền Y cứu giúp, nói xong đem hôn thư được Hoàng Thượng ban ra, tỏ rõ việc ngăn hắn cùng Hà Huyền Y kết hôn là vô ích, lão thừa lại không phải loại người cổ hủ, thấy tâm ý Tiêu Dã đã quyết, huống hồ cháu trai cũng đã sinh ra, chỉ đành phải nói câu: ” Trước để Ta cùng mẹ ngươi thương nghị đã, xong rồi quyết định. ”

Lão thừa tướng cùng thừa tướng Phu Nhân đi xe một đường mệt nhọc, không bao lâu đã mệt mỏi, sau khi thăm hỏi hai người liền lui xuống, trở về phòng ngủ phía đông vừa vào cửa, trong lòng Hà Huyền Y buông xuống trấn định cố giả bộ, ôm Tiêu Dã trong lòng bất an nói: ” Tiêu Dã, nếu như Tiêu lão thừa tướng không đồng ý hôn sự của ta với ngươi thì phải làm sao? ”

” Còn gọi Tiêu lão thừa tướng ? Hửm? “, Tiêu Dã nhéo nhéo đôi má lão nam nhân đang khẩn trương mà kéo căng, cười nói

Hà Huyền Y bị chọc cho mặt đỏ lên, trong lòng lại đã lắng xuống, sợ hãi nói: ” Nếu như cha mẹ không đồng ý hôn sự của ta với ngươi phải làm sao? ”

” Cha mẹ không phải mấy loại người cổ hủ, huống chi Đông Nhi cũng sinh ra rồi, cha mẹ làm sao có thể để ta trở thành người bạc tình phụ nghĩa được, tướng công còn có hôn thư của tiểu hoàng đế ban cho, dù là cha mẹ cũng không có quyền ngăn cản. “, Tiêu Dã ra vẻ một bộ tình thế bắt buộc, ôm người ở trên mặt liên tục lưu lại dấu vết ẩm ướt

Hà Huyền Y sau khi nghe xong mới hơi yên lòng một chút, nhưng trên mặt vẫn có chút khẩn trương, bị Tiêu Dã đặt ở dưới thân, ủy ủy khuất khuất nói: ” chỉ cho phép Tiểu tâm can suy nghĩ nhiều đến ta, không cho phép suy nghĩ đến mấy việc không quan trọng hao tổn tâm trí kia. “, Hà Huyền Y sau khi nghe xong thấp giọng nở nụ cười, hắn luôn dễ dàng ghen hơn cả trẻ con, nhưng vẫn ngoan ngoãn để người cởϊ qυầи áo, hai người lăn thành một đoàn, chỉ một lát sau, mành trướng buông xuống liền truyền ra tiếng rêи ɾỉ kiều diễm

Ngày hôm sau hai phu thê liền gọi hai người đến đại sảnh, thương lượng thời gian tổ chức hôn lễ, quả thật khiến Hà Huyền Y vừa sợ vừa mừng, nói xong còn đề cập đến Đông Nhi, muốn mấy ngày này ôm Đông Nhi đến để thừa tướng Phu Nhân cẩn thận nhìn một cái, cùng hai phu thê thân thiết hơn chút, cũng để cho hai người có thời gian chuẩn bị hôn sự tốt hơn, Hà Huyền Y đương nhiên đồng ý, thời gian quyết định là đầu tháng cuối năm, thích hợp cưới hỏi, thích hợp tổ chức việc vui

Tiêu Dã tuy là cưới nam thê, nhưng lại là cưới người mình yêu nơi đầu quả tim, ngày kết hôn phô trương so với lúc trước chỉ có hơn chứ không kém, bên ngoài tướng phủ sắp xếp bàn tiệc dài **năm dặm, lại bao cả Tụ Bảo lâu vùng Vân Thúy các nổi danh bậc nhất trong hoàng thành, khoản đãi đồng liêu trong triều và quan lại quyền quý trong thành, tỏ rõ việc tướng phủ rất coi trọng hôn sự này, không giống với cưới gả nữ nhi, trong tướng phủ không bày tiệc, Hà Huyền Y cũng không che khăn hỉ, ở trong phòng kính trà cho lão thừa tướng và thừa tướng Phu Nhân, là coi như kết thúc buổi lễ, rồi sau đó chính là việc trọng yếu nhất, hai người dưới chứng kiến của Tiêu lão thừa tướng, và sự có mặt của tất cả người hầu trong tướng phủ, dâng hương cho liệt tổ liệt tông Tiêu gia tại nhà thờ tổ, ghi tên Hà Huyền Y vào gia phả, sau khi chết đặt bài vị ở nhà thờ tổ, nhận sự tôn kính của con cái, đối với Hà Huyền Y da mặt mỏng, điều này chính là sự an bài thỏa đáng nhất, từ nay về sau y đã danh chính ngôn thuận là người ở bên cạnh Tiêu Dã, ***sinh tử đồng khâm, chết mà cùng huyệt, bài vị cũng phải đặt bên Tiêu Dã

**năm dặm: dặm (đơn vị chiều dài). § Ngày xưa 360 bước là một dặm; ngày nay, công lí 公里 là một nghìn thước (1000 m) 5 dặm = 5000m chỗ này là dặm của nước mình nhé ~ hơi sai sót tí, còn 1 dặm bên Trung là = 500m (ghi rõ ra đây vì sợ các mẹ không tin Tiêu Dã người ta phá gia chi tử để cưới vợ như vậy, định mời cả nước ăn hay gì (⌣_⌣”)

*** hiểu nôm na là sống chết cùng chung cái áo á

Tiêu Dã kính rượu một vòng liền không thể chờ đợi được nữa chạy về tướngphủ, những quan lại quyền quý này bề ngoài vui vẻ, bên trong nội tâm còn không biết tính kế hắn như thế nào, cần gì phải cười lấy lòng nhiều làm gì, chẳng bằng về phủ ở bên người tiểu tâm can cho rồi, dứt khoát không để bọn nó nhìn thấy bộ dạng tiểu tâm can, tránh để bọn nó ngấp nghé y, Hà Huyền Y giờ phút này đang ở trong phòng ngủ chờ Tiêu Dã, hai người rõ ràng sinh hoạt cùng phòng từ lâu, hôm nay vẫn có chút khẩn trương, đầu ngón tay níu lấy góc áo hỉ phục đỏ thắm, nhìn chữ ” Hỷ” đỏ thắm dán trên cửa phòng, kinh ngạc nhớ lại ngày ấy lần đầu tiên gặp Tiêu Dã, chắc hẳn khi đó thì đã tình căn thâm chủng (tình yêu sâu đậm) rồi, nhớ lại trong đầu, đôi má càng trở nên đỏ hơn, lập tức bị âm thanh cửa đóng mở làm cho kinh ngạc, ngước mắt liền nhìn thấy Tiêu Dã một thân hỉ phục, một thân quần áo đỏ nổi bật lên khuôn mặt vui vẻ như sao, đóng cửa phòng, lên giường liền ôm người vào lòng, nói: ” Mấy lão hồ ly này thật là khó hầu hạ, Y Nhi có nhớ ta? ”

Hà Huyền Y đương nhiên là đỏ mặt nói: ” Nhớ. “, đưa môi đến bên tai Tiêu Dã nói: ” Tướng công hôm nay đặc biệt đẹp(trai). “, như vậy đã ngượng ngùng dáng vẻ lại thành thật vui sướиɠ khiến cho Tiêu Dã nhìn đến có chút ngây dại, sau nửa ngày mới ở trên gò má hung hăng hôn một ngụm nói: ” Cái miệng nhỏ nhắn này của Tiểu tâm can càng ngày càng ngọt! ”

” Nhưng mà sao nhanh như vậy? “, Hà Huyền Y nhìn ra ngoài cửa sổ , sắc trời mới hơi hơi lờ mờ, ở trong ngực Tiêu Dã hỏi

” Tướng công trong lòng chỉ nhớ Y Nhi, đương nhiên liền trở về sớm. “, hai người đã kết hôn, Tiêu Dã tuôn ra lời tâm tình càng thêm thuận buồm xuôi gió, không chút nào xấu hổ nói ra miệng, mắt phượng sáng lóng lánh nhìn chằm chằm vào Hà Huyền Y, nhìn phản ứng của y, quả nhiên, Hà Huyền Y mặt càng đỏ hơn, trong lúc nhất thời lại khiến Tiêu Dã không phân biệt được rốt cuộc là chữ hỉ đỏ thắm này đỏ hơn, hay là sắc mặt tiểu tâm can nhà hắn đỏ hơn, tiện tay cởi mành trướng xuống, ôm người liền đè lên hôn xuống, tơ bạc trong suốt treo trên cánh môi đỏ hồng ướŧ áŧ, khiến cho người nóng mắt, Tiêu Dã cầm lấy rượu hợp cẩn bên giường rót vào trong miệng, hôn lên lần nữa, nước rượu lạnh buốt xẹt qua yết hầu, khiến độ ấm trong khoang miệng của người trong ngực càng nóng, giống như là muốn hòa tan người, cặp môi đỏ mọng khẽ đóng khẽ mở giống như phả ra khí nóng kiều diễm, Hà Huyền Y hết lần này tới lần khác còn không tự biết, duỗi ra đầu lưỡi câu nhân liếʍ đi nước rượu tràn ra khóe miệng

Nến đỏ chập chờn, dùng sức cởi ra quần áo đỏ, lộ ra dáng vẻ trắng nõn mê người, thân ảnh dây dưa trong trướng đỏ hóa thành bóng dáng rõ ràng chiếu lên chữ ” Hỷ” đỏ thắm dán lên, một mảng đỏ hồng kia phảng phất như hóa thành tình cảm ấm áp vui vẻ hoà thuận rơi vào trong ngực, làm cho người vô cùng vui sướиɠ, tửu lượng của Hà Huyền Y vốn đã kém, rượu hợp cẩn lại vốn là rượu nồng ngọt ngào, lại bị Tiêu Dã xấu xa cho thêm một chút liền khiến Hà Huyền Y say, đôi má hiện ra sóng tình đỏ hồng, đuôi lông mày cũng mang theo men say ửng đỏ mê người, trong tròng mắt đen chứa nước mắt động tình, ở nơi ánh nến chiếu rọi xuống, lộ ra một đôi mắt đã kiều diễm mê ly lại tràn tình, bị Tiêu Dã vuốt lưng trắng nõn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, run rẩy chui vào trong ngựcTiêu Dã, ” Ô ô muốn tướng công ôm…… Y Nhi trong lòng cũng muốn tướng công, vậy, tướng công có muốn Y Nhi không? “, mặc dù say rượu, lời cầu hoan như vậy cũng làm cho người ngượng ngùng, Hà Huyền Y nói xong bên tai cũng ửng hồng, che dấu bất an trong lòng chờ Tiêu Dã lên tiếng

” Muốn…… Không chỉ có muốn, còn muốn cả đời là tốt nhất? “, Tiêu Dã tràn đầy vui vẻ đáp, nghiêng đầu hôn người phiếm hồng run rẩy lông mi trong ngực, ôn nhu lưu luyến

” Ưm, Y Nhi cả đời đều của tướng công……”, Hà Huyền Y ôm Tiêu Dã càng chặt hơn, duỗi ra đầu lưỡi khẽ liếʍ vai Tiêu Dã, lúng túng đưa mặt qua môi lắp bắp nói: ” Muốn, muốn hôn……”, Tiêu Dã đương nhiên đáp ứng, đè lên người nóng bỏng hôn lên, đầu lưỡi đảo qua kẽ răng, thè lưỡi ra liếʍ điểm mẫn cảm trên hàm trên, cuối cùng dây dưa cùng với đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại kia, bàn tay đi xuống quả hồng trước ngực, như viên Mã Não đỏ rơi xuống l*иg ngực trắng nõn, thân thể dưới hỉ phục đỏ thắm càng thêm nổi bật, có vẻ càng trở nên câu nhân, tay Tiêu Dã tay trêu chọc một hồi lâu, liền không nhịn được ngậm lấy một bên, môi mỏng ngậm núʍ ѵú đỏ tươi kéo nhẹ, lại nhả ra quay về trong quầng vυ", Hà Huyền Y thấp giọng xin tha: ” Ha ha tướng công không nên…… Sẽ hỏng mất ô ô……”, bị Tiêu Dã vỗ lên mông thịt trắng nõn, nước mắt ủy khuất trong hốc mắt chảy ra, ” Ừm a…… Đau…… Y Nhi đau ô ô……”, đầu ngón tay lại xoa nắn bên nhũ tiêm bị vắng vẻ, nhẹ nhàng xoa đến cứng lên, lỗ l*и dưới thân cũng bởi vì Tiêu Dã, tiết ra vài cỗ nước dinh dính

Tiêu Dã không chịu được nước mắt của lão nam nhân, lực độ lúc này mới giảm nhẹ, ôn nhu mυ"ŧ lấy núʍ ѵú, bàn tay khẽ vuốt vết đỏ bị đánh ra trên mông thịt, liếc mắt nhìn thấy Hà Huyền Y chơi đùa với núʍ ѵú bên kia, buông ra tiểu đào tiêm sưng đỏ, nói: ” Không Ngoan. “, lại ngậm lấy một bên khác, chỗ này đã bị Hà Huyền Y không có kết cấu đùa bỡn, như hòn đá nhỏ gắng gượng đứng lên, bị khoang miệng nóng ướt bao lấy, lập tức khiến lão nam nhân buông vũ khí đầu hàng, nam căn đứng thẳng tiết ra vài cỗ bạch trọc, hốc mắt chứa nước mắt thất thần cầu xin: ” A ưm tướng công…… Muốn tướng công tiến vào a a…… Ô ô ngứa……”, không ngừng dùng cửa huyệt dưới háng nhẹ cọ giữa hai chân Tiêu Dã, chỗ qυầи ɭóŧ vải hơi mỏng cũng bị làm ướt, vải ma sát đến thịt đế sung huyết, mang đến cảm giác vừa thống khổ vừa sung sướиɠ, không bao lâu lại tiết ra lần nữa, khóc sướt mướt nói: ” Ô ô tướng công khi dễ ta….”

Dục niệm của Tiêu Dã bị câu lên, du͙© vọиɠ dưới háng vểnh cao, nói: ” Tiểu yêu tinh. “, liền đặt người ở dưới thân ” Phốc XÌ” Một tiếng ȶᏂασ vào, ngứa ngáy ở huyệt tâm cuối cùng cũng được giải quyết, huyệt thịt lập tức nhiệt tình chăm chú mυ"ŧ lấy, chỉ chốc lát sau Hà Huyền Y lại bất mãn bắt đầu lẩm bẩm, co lại huyệt thịt, trong miệng rêи ɾỉ ngọt nị: ” A tướng công động đi…… Ô ô động đi……”

Làm cho Tiêu Dã tức giận không chịu được, đặt hai chân trắng nõn thon dài lên trên vai liền mạnh mẽ thọc vào rút ra, trứng dái to lớn đánh vào đùi mẫn cảm, tiếng nước da^ʍ mỹ không ngừng ở bên tai, thịt đế sung huyết bị lôиɠ ʍυ cứng rắn quét qua, cọ đến bên trong mép l*и, đỉnh cực nóng không ngừng đâm vào tử ©υиɠ, thậm chí còn xấu xa cọ đến vách tường bên trong tử ©υиɠ

” A ưm không nên…… Ô ô sẽ bị đâm hỏng mất…… Ha ha tướng công nhẹ chút……”, bị ȶᏂασ mở tử ©υиɠ kɧoáı ©ảʍ cực lớn khiến lão nam nhân khó có thể thừa nhận, bàn tay che lên tròng mắt đen liễm diễm, nức nở cầu xin tha thứ, hai chân vô lực rơi xuống thắt lưng Tiêu Dã, thân thể rụt lại lui về phía sau, lại bị Tiêu Dã kéo trở về, lực đao đâm chọc dưới thân càng lớn hơn, kéo bàn tay che chắn của Hà Huyền Y ra, cười tà hỏi: ” Tướng công ȶᏂασ chỗ nào của Y Nhi? ”

” Ha ha…… Tướng công ȶᏂασ lỗ l*и của Y Nhi…… Ô ô tử ©υиɠ cũng bị đâm hỏng mất…… A a a……”, không hề phòng bị đối diện với mắt phượng cười tà của Tiêu Dã, Hà Huyền Y có chút thất thần, cái miệng nhỏ nhắn ướŧ áŧ thành thành thật thật thổ lộ, tử ©υиɠ một lần nữa dễ dàng bị ȶᏂασ mở, huyệt đạo xoắn chặt lấy nghiệt căn, cỗ lớn nước dịch ấm áp chảy xuống, lão nam nhân đột nhiên cất cao âm điệu, hít cái mũi nghẹn ngào nói: ” Muốn tướng công ôm ô ô……”

Được Tiêu Dã ôm vào trong lòng, côn ŧᏂịŧ tiến vào càng sâu, đầu cực nóng triệt để vùi sâu vào tử ©υиɠ ướt mềm, đổi thành biên độ nhỏ chọc vào, lại càng thêm giày vò, tử ©υиɠ so với huyệt đạo mẫn cảm hơn nhiều, bị đầu cứng rắn cực nóng không ngừng nghiền nát, nước dịch ấm áp tiết ra càng nhiều, nam căn đứng thẳng đã không thể bắn được gì, cán đứng thẳng đáng thương chảy nước mắt

” Ha ha…… Tướng công…… Tướng công tha Y Nhi a ô ô……”, Hà Huyền Y chôn ở trong ngực Tiêu Dã mềm giọng cầu xin tha thứ, tử ©υиɠ yếu ớt bị đầu cực nóng mài một cái, liền đau xót ngứa ngáy không chịu được, duỗi ra đầu lưỡi khẽ liếʍ bên gáy đổ mồ hôi da thịt ẩm ướt và yết hầu của Tiêu Dã, Tiêu Dã bị y làm cho không có biện pháp, giống như con thỏ mềm núc ních lông trắng ở trong ngực rơi lệ làm nũng, đâm chọc mấy chục cái, liền tiết trong tử ©υиɠ chặt khít, Hà Huyền Y bị nóng bỏng đến cuộn ngón chân, nam căn phía trước kéo căng đã bắn ra vài cổ nước dịch hơi tanh, làm cho mắc cỡ vùi toàn bộ mặt vào trong ngực Tiêu Dã, ủy ủy khuất khuất chảy nước mắt

Tiêu Dã nhìn vãi cỗ nước không giống với bạch trọc dưới bụng, lập tức hiểu ra, khàn giọng nói: ” Tiểu tâm can đây là mất khống chế? Hửm? ”

Hà Huyền Y xấu hổ không chịu được, miệng lúng túng không đáp, nước mắt càng chảy hăng hơn, trong miệng rêи ɾỉ: ” Tướng công xấu…… Ô ô đừng nói nữa…..”

Tiêu Dã đương nhiên là thấy không có gì là không tốt, giúp người lau đi nước mắt, nói: ” tướng công cũng rất thích như vậy, chỉ có một mình tướng công mới có thể nhìn thấy, đừng khóc? “, nói xong cười rồi hôn người một ngụm, hai người lại ngọt ngọt ngấy ngấy một hồi lâu, ngoài cửa sổ đã đen xì, ánh sáng từ đèn l*иg chiếu xuống màu sắcấm áp, khiến cho hiên nhà hành lang đều sáng như ban ngày, Tiêu Dã giúp người phủ thêm quần áo, liền nghênh ngang ôm người đi đến nội viện tắm rửa, sau khi trở về phòng lại thay đổi chăn mới tinh, lúc này mới ôm người vào trong ngực nhẹ nhàng hôn, vui sướиɠ trên đuôi lông mày đậm đặc biến không hết

” Tướng công mỗi ngày đều nhìn Y Nhi mấy chục năm, nhỡ có ngày chán thì phải làm sao bây giờ? “, Hà Huyền Y ghé vào trên người Tiêu Dã vuốt vuốt sợi tóc, nháy mắt đen sáng lóng lánh hỏi, ánh nến xuyên thấu qua mành trướng mỏng, làm nổi bật lên gương mặt dễ nhìn của Tiêu Dã

” Sẽ không chán, tướng công cho dù nhìn Y Nhi mấy chục năm hoặc là trăm năm, cũng sẽ không phiền chán. “, Tiêu Dã cười đáp, kéo người qua vuốt vuốt ngón tay cầm sợi tóc, ở đầu ngón tay khẽ hôn, Hà Huyền Y nghe vậy cong lên khóe miệng, cười hì hì lại chui vào trong ngực Tiêu Dã, bị Tiêu Dã tự nhiên mà ôm vào lòng, nghe Tiêu Dã nói: ” Tướng công yêu Y Nhi, làm sao lại chán được? ”

” Y Nhi cũng yêu tướng công. “, Hà Huyền Y cũng đỏ mặt cười nói, rõ ràng không phải lần đầu tiên nói câu này, nhưng vẫn sẽ cảm thấy ngượng ngùng, và không hề tồn tại suy tính

Gió đêm Ngoài cửa sổ thổi vào, mở ra hôn thư đỏ thắm trên bàn sách, lờ mờ có thể thấy được chữ viết ở trên màu son: ” Ta đưa khanh chân ý, khanh cùng ta đến già”, ánh nến còn đang đốt, lung lay phập phồng giống như hình ảnh dưới mành trướng đỏ thắm

Hoàn chính văn.

~~~