Chương 25: Sói nhỏ cầm hôn thư về rồi / túi khóc chủ động ngọt ngào h/ mồm to ăn đường / ngọt độ năm viên hồ lô đường

Nịch Tình - Chương 25: Sói nhỏ cầm hôn thư về rồi / túi khóc chủ động ngọt ngào h/ mồm to ăn đường / ngọt độ năm viên hồ lô đường

Thật vất vả trải qua nửa tháng, Tiêu Dã rốt cuộc như ý nguyện được Tạ Lẫm Kỳ tự tay viết xuống hôn thư đỏ thắm, phương ấn màu đỏ hạ xuống trên hôn thư đỏ thắm, nhìn thôi đã khiến người vui mừng, lại khiến người đỏ mắt, Tiêu Dã có được hôn thư chuyện thứ nhất đó là chạy về tướng phủ, vội vã qua cửa như ý, trong viện hoa hải đường lửa đỏ nở vừa đúng lúc, gió nhẹ thổi qua, cánh hoa hải đường đỏ thắm sẽ rào rạt rơi xuống, phủ lên mặt phiến đá xanh từng tầng đỏ tươi lóa mắt hồng, lão Thừa tướng thích hoa, bỏ rất nhiều tâm tư vào nơi này ( lại chém), toàn bộ tiền viện một năm bốn mùa đều là hương hoa

Hà Huyền Y đang ở trong thư phòng kiểm tra sổ sách, Đông Nhi thì ở bên cạnh lắc lư lục lạc, phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe, nắm tay nhỏ như củ sen trắng nõn cánh tay ở trên không trung vung một cái, âm thanh dễ nghe “Đinh linh” liền sẽ vang lên, Tiêu Dã đứng dưới tàng cây hoa hải đường nhìn hồi lâu, cánh hoa lửa đỏ rơi xuống đầu vai ngọn tóc, Đông Nhi tinh mắt nhìn thấy Tiêu Dã dưới tàng cây, ê ê a a mà hưng phấn lên, chọc cho Hà Huyền Y nhìn ra ngoài phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiêu Dã dưới tàng cây, đứng dậy muốn đi đến, bất quá không đợi y có thêm động tác, Tiêu Dã đã cất bước đến gần trong phòng, tóm lấy cánh hoa hải đường trên đầu vai, đưa đến chóp mũi Đông Nhi, nhìn trông thật sự là đáng yêu vô cùng, thấp giọng nở nụ cười, ôm Hà Huyền Y vào trong lòng, đè thấp thanh âm nói: “Sao vậy? Vừa rồi vi phu đứng dưới tàng cây có phải rất tuấn mỹ hay không? Tiểu Tâm can cũng nhìn đến sửng sốt phải không?”

Tâm tư Hà Huyền Y bị trêu chọc như vậy, tuy đỏ mặt lại vẫn thành thành thật thật gật gật đầu, mặc dù ở chung lâu như vậy, Hà Huyền Y như cũ rất dễ lâm vào trong ánh mắt thâm tình lưu luyến của Tiêu Dã, thấy Đông Nhi muốn nhét cánh hoa vào trong miệng, vội đưa tay lấy cánh hoa đi, thấy Tiêu Dã rất có hứng thú hỏi: “Nghe quản gia nói, tiểu tâm can bắt đầu học quản lý sổ sách, cảm thấy khó khăn không?”

“Có Chút, một chút khó khăn, lão quản gia dạy rất tốt, là Y Nhi ngu dốt.”, Hà Huyền Y có chút hơi xấu hổ, dựa đầu vào ngực Tiêu Dã cọ cọ, quay lại nhìn Tiêu Dã, liền có thể nhìn thấy chóp mũi trắng nõn, hai người ngọt ngấy một hồi lâu, Hà Huyền Y dường như nhớ đến cái gì, trong mắt đen đều nhiễm thần thái trong sáng, nói: “Tiêu Dã, ta muốn về Hà gia thôn nhìn xem……”, “Bầy gà” hai chữ còn chưa ra khỏi miệng, sắc mặt Tiêu Dã đã trầm xuống, có lẽ là việc lần trước khiến Tiêu Dã đối với điều này hết sức mẫn cảm, lại không đành lòng phật ý lão nam nhân, biệt biệt nữu nữu mà ném hôn thư đỏ thắm xuống, liền ôm Đông Nhi rời đi, nói là đi giải sầu

Hà Huyền Y đa số chữ đều đã biết được, nhưng còn có một ít chữ đọc không hiểu, buổi tối gọi Tiểu Đồng đến đọc một lượt, đọc xong mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa từng chữ trên hôn thư, nháy mắt liền đỏ mặt, đầu ngón tay miêu tả tên họ hai người trên giấy, có hơi khó hiểu: “Hôm nay khi ta nhắc đến việc phải về Hà gia thôn với Tiêu Dã, Tiêu Dã vì sao, vì sao chợt không vui?”

“Ai u công tử của ta, ngài đã quên lần trước nhắc tới việc này tướng gia còn nhiễm bệnh sao? Tướng gia có được hôn thư vui mừng mà đến tìm ngài, ngươi lại nhắc tới việc này, tướng gia làm sao có thể cao hứng.”

“Vậy, vậy phải làm thế nào mới được?”, Hà Huyền Y nhìn hôn thư đỏ thắm, trong lòng vừa vui mừng vừa khẩn trương, lắp bắp mà đặt câu hỏi

“Đợi buổi tối khi tướng gia về, công tử chọn lời dễ nghe để nói, tự nhiên cũng sẽ nguôi giận.”, Tiểu đồng nhìn bộ dạng Hà Huyền Y coi hôn thư bảo bối, cười nói

Ai ngờ Tiêu Dã giận một hơi lại đến tận năm ngày, kiềm chế chua xót trong lòng, ở thư phòng xử lý chính vụ xong, lại đến Đông Nhi cũng không đi nhìn, ngày từng ngày qua đi, cả ngày lo được lo mất mà nghĩ Hà Huyền Y sao còn chưa đến phòng phía tây tìm hắn, cuối cùng vẫn là Hà Huyền Y chịu không được, ngày thứ năm bưng một chén canh bách hợp giải nhiệt đến phòng phía tây, đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Tiêu Dã xụ mặt, đang ở trên giấy viết bảng chữ mẫu, nghe thấy cánh cửa phát ra tiếng vang, lại đến mí mắt cũng không nâng

Hà Huyền Y tự biết đuối lý, bưng canh bách hợp cụp mi rũ mắt gọi Tiêu Dã, thấy Tiêu Dã còn chưa để ý tới, đỏ con mắt lại gọi một lần, âm cuối cũng mang theo khóc nức nở đè nén, Tiêu Dã nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn nước mắt trong mắt lão nam nhân muốn rơi lại chưa rơi , bên ngoài trái tim bọc lớp oán khí chua xót cuối cùng đã có khe hở, buông bút lông kéo người lại mép giường ôm vào trong lòng ngực, rầu rĩ nói: “Ngươi còn biết lối tới tìm ta, khiến ta ở phòng phía tây này đợi lâu như vậy.”

Hà Huyền Y chỉ có thể xoay mặt quệt nước mắt ấm áp lên quần áo Tiêu Dã, mềm giọng nói nói: “Tiêu Dã…… Ngươi đừng nóng giận…… Y Nhi sau này không bao giờ nhắc đến……”, Tiêu Dã nghe vậy mới hoàn toàn tiêu khí, nhéo vòng eo người trong lòng một phen, nói: “Sau này nếu muốn nhắc lại, tướng công sẽ đè tiểu tâm can ở trên giường hung hăng khi dễ cho đủ!”, Ngữ điệu đè xuống ý cười ái muội, khiến Hà Huyền Y nháy mắt đỏ mặt, bưng canh bách hợp trong tay múc một muỗng đưa đến bên miệng Tiêu Dã, nói câu: “Rất Ngọt, ăn rất ngon.”,

Tiêu Dã nhìn bộ dạng lão nam nhân đỏ mặt lấy lòng, trong lòng vui mừng không thôi, ngoan ngoãn mà mở miệng ra, bách hợp là sau mùa đông năm trước thu hoạch, hơn nữa đường phèn tinh tế mà làm ra, lại từ hầm băng lấy ra khối băng bỏ vào, thật sự là hàng giải nhiệt cao cấp, ăn vào miệng hương vị mềm mại ngọt ngào

Một chén canh bách hợp ăn xong, Hà Huyền Y lấy từ trong tay áo ra hôn thư thật cẩn thận cất giấu, mở ra ở trước mặt Tiêu Dã, đem gương mặt đỏ bừng chôn vào cổ Tiêu Dã lắp bắp hỏi: “Tướng công đây là muốn cùng Y Nhi thành thân sao?”

Tiêu Dã nhéo nhéo gương mặt nóng bỏng của Hà Huyền Y, thấp giọng nói một câu: “Đúng.”, Ngay sau đó lại ngậm ý cười tà khí nói: “Nhưng Y Nhi không phải muốn về Hà gia thôn sao? Nói vậy cũng là coi thường tại hạ rồi.”, Trong lời nói chứa đầy ý trêu chọc

Hà Huyền Y vừa nghe liền gấp đến đỏ mắt, lắp bắp mà giải thích: “Không, không phải, Y Nhi yêu tướng công, đương nhiên là nguyện ý thành thân với tướng công, Y Nhi chỉ nghĩ trở về nhìn bầy gà trong viện một cái, Y Nhi phó thác cho nhà đại nương bên cạnh, cũng không biết bây giờ ra sao……” ( làm vợ của thừa tướng đương triều nhưng vẫn lo nghĩ tới việc chăm gà? Ngộ hông hỉu! )

Tiêu Dã nghe vậy ý cười càng thêm đậm, vỗ mông thịt người trong ngực trong một cái, nói: “Nói vậy đã bị đại nương ăn từ lâu rồi……”

Hà Huyền Y sau khi nghe xong càng thêm ủy khuất, lắc đầu nhỏ giọng mà phản bác, vành mắt treo nước mắt lúc nào cũng có thể rơi xuống, Tiêu Dã thấy thế chỉ có thể mở miệng dỗ dành nói: “Đợi sau khi thành thân ta liền cùng Y Nhi về nhà Hà gia thôn, xem bầy gà kia của ngươi một cái được không?”

Hà Huyền Y sau khi nghe xong mới hít cái mũi gật đầu, ăn vạ trong lòng ngực Tiêu Dã nhanh chóng nhận sai, cọ đến Tiêu Dã không giận nổi nữa, nhão nhão dính dính mà hôn môi, vị canh bách hợp ngọt lành còn sót lại trong khoang miệng, nước bọt ngọt nị theo dây dưa chảy vào trong miệng Hà Huyền Y, chạm môi mê hoặc nói: “Muốn Y Nhi giúp tướng công cởϊ áσ.”, Hà Huyền Y vốn là muốn lấy lòng Tiêu Dã, bị hôn đến đầu ngón tay cũng đang run rẩy, đầu ngón tay run rẩy lột đi quần áo Tiêu Dã, ngực rộng lớn tinh tráng liền lộ ra, đầu ngón tay nắm chặt cạp quần bên hông lột xuống, dục căn sưng to ngẩng đầu liền lộ ra, phía trên che kín gân xanh, Hà Huyền Y nhìn đến có chút miệng khô lưỡi khô, chân tay luống cuống lên, lúc trước đều là Tiêu Dã chủ động, chỉ có thể nháy một đôi mắt ửng đỏ bất lực mà nhìn Tiêu Dã

Chóp mũi Tiêu Dã thở ra hơi nóng kiều diễm, tà khí mà nhướng mày nói: “Tướng công muốn Y Nhi tự mình dùng tiểu huyệt ăn nó, Hửm?”, Nói xong còn dùng ngón tay vỗ nghiệt căn dữ tợn một phen, Hà Huyền Y bị động tác Tiêu Dã làm cho cảm thấy thẹn cực kỳ, toàn thân đều nhiễm sắc đỏ mê người, đỏ mặt ôm cổ Tiêu Dã, nâng lên mông thịt muốn lập tức ngồi xuống, được Tiêu Dã nhanh tay nhanh mắt cản lại, bàn tay to chụp lên mông thịt trắng nõn, hung tợn nói: “Thật sự là một tên ngốc, trước tiên phải khuếch trương, bằng không bản thân sẽ bị thương.”, Nói kéo ngón tay Hà Huyền Y qua, “Phụt” một tiếng thao vào cửa huyệt ướt nóng, nhẹ nhàng thọc vào rút ra

“Ô thật kỳ quái…… Ha a thật thoải mái…… Ưm a tướng công……”, Tiêu Dã bị tiếng gọi ngọt nị của Hà Huyền Y, vật dưới háng càng thêm có tinh thần, hận không thể lập tức thay thế ngón tay, hung hăng mà thao vào trong tiểu huyệt mất hồn, Hà Huyền Y chưa bao giờ tự làm như vậy…… Như vậy, cảm thấy xấu hổ sắc đỏ lan đến bên tai, không quá một lúc liền không chịu nổi, khóc kêu bắn ra, bạch trọc phun ra rơi xuống bụng eo Tiêu Dã, cửa huyệt cũng ồng ộc tiết ra vài cỗ nước sốt dính nhớp, ghé vào đầu vai Tiêu Dã mềm giọng làm nũng nói:

“Ô ưm muốn ngón tay tướng công…… Ô ô…… Lại muốn ra……”, Bên tai tiếng nói ngọt nị quả thực muốn mạng Tiêu Dã, làm hắn không có biện pháp, chỉ có thể tự mình cũng cho vào hai ngón tay, cùng một ngón tay Hà Huyền Y, hung hăng mà thọc vào rút ra, mang ra lượng lớn nước sốt dính nhớp, thịt đế sung huyết ngăn trở bị một ngón tay tay Tiêu Dã nong ra, cửa huyệt đã mềm mại mấp máy, lúc đóng lúc mở phun ra nước sốt trong suốt, hai mảnh hoa môi phồng lên đỏ thắm đầy đặn, nhiễm ánh nước mê người

Tiêu Dã thấy thời cơ đã đến, trầm giọng nói: “Tiểu Tâm can tự mình ngồi xuống đi, hửm?”, Hà Huyền Y đã sớm động tình không thôi, huyệt tâm kêu gào cắm vào, bên trong vừa hư không lại vừa trướng đến ngứa ngáy, nâng cái mông lên liền xuống ngồi, cửa huyệtkhông ngừng tiết ra nước sốt sền sệt, đầu nghiệt căn cũng chảy thanh dịch dính nhớp, vài lần vẫn không vào được, gấp đến độ nước mắt chảy càng nhiều hơn, nhìn Tiêu Dã “Ô ô” mà khóc lên, bị Tiêu Dã lôi kéo cầm dục căn dữ tợn, cây cực nóng ở lòng bàn tay nảy lên, Hà Huyền Y càng thêm không biết làm sao, nỉ non nói: “Ô nóng quá…… Thật lớn…… Ô ô huyệt tâm ngứa quá……”, Tiêu Dã nghe thấy lòng tràn đầy vui mừng, mở miệng tiếp tục dụ dỗ: “Tiểu Tâm can nắm nó, liền có thể thao vào tiểu huyệt phía dưới ngăn ngứa.”

Hà Huyền Y có chút ngơ ngẩn nhìn nghiệt căn trong lòng bàn tay, nhục đạo dưới thân hư không lại lần nữa nổi lên ngứa ngáy, đuôi mắt còn đọng nước mắt trong suốt, lại lần nữa nâng mông thịt lên, nghiệt căn dữ tợn đối diện với cửa huyệt đỏ thắm mấp máy, chậm rãi ngồi xuống, “Ha a trướng quá…… Ô ô đều bị nong ra…… A a a……”, Cán cọ qua điểm mẫn cảm trong nhục đạo, nháy mắt khiến Hà Huyền Y mềm eo, mất đi chống đỡ thân thể rơi xuống thật mạnh, vậy mà tử ©υиɠ lập tức bị thao mở, cỗ lớn dịch hoa tưới lêи đỉиɦ đầu cực nóng, Tiêu Dã kêu rên ra tiếng

Bên tai vang lên âm thanh ủy khuất nức nở của Hà Huyền Y: “Ô ưm tướng công khi dễ ta…… Ha a trướng quá…… Ô ô bị đâm hỏng rồi……”,

Mới vừa rồi kɧoáı ©ảʍ đến có chút quá mức mãnh liệt, Hà Huyền Y lòng còn sợ hãi khụt khịt, ghé vào đầu vai Tiêu Dã một cử động cũng không dám, nghe Tiêu Dã cười nói: “Sẽ không hỏng, hửm?”, Nói xong cũng không quan tâm Hà Huyền Y hồi phục tinh thần lại hay không, liền đè người ở dưới thân mạnh mẽ đâm chọc, dường như muốn đem số lần làm trong năm ngày kia lấy về, hận không thể thao luôn cả trứng dái vào, bắp đùi trắng nõn bị tàn sát bừa bãi đỏ bừng một mảng, bị hung hăng làm huyệt trước còn chưa đủ, còn bị hung hăng thao hậu huyệt, hai cái miệng nhỏ đều được rót đầy bạch trọc dính nhớp của nam nhân, mới được buông tha