Chương 24: Thư phòng bút lông sói play/ vô cùng xấu hổ khi đông nhi tỉnh lại / ngọt đến toàn h / sói nhỏ ban ngày tuyên da^ʍ / khúc nhạc dạo tứ hôn

Nịch Tình - Chương 24: Thư phòng bút lông sói play/ vô cùng xấu hổ khi đông nhi tỉnh lại / ngọt đến toàn h / sói nhỏ ban ngày tuyên da^ʍ / khúc nhạc dạo tứ hôn

Mấy Ngày gần đây, Tiêu Dã hết sức bận rộn, nguyên nhân là, chiêu dũng tướng quân bị thương hồi triều, người khác không biết được quanh hệ mờ ám giữa tiểu hoàng đế cùng chiêu dũng tướng quân, Tiêu Dã hắn lại biết được rõ ràng, chiêu dũng tướng quân bệnh một cái, tiểu hoàng đế hận không thể cả ngày đều đợi ở tướng quân phủ, vừa lúc gặp chuyện Tiêu Dã thỉnh cầu tứ hôn với y, bị tiểu hoàng đế làm bộ làm tịch, nói là giúp y nhàn hạ nửa tháng, y liền ban hôn thư cho Tiêu Dã cùng Hà Huyền Y hôn sự, gần như sổ tử đều được công công đưa đến tướng phủ, nếu không phải Tiêu Dã bị phong hàn buông tha, mỗi ngày lại phải cần mất đến hai canh giờ để phê duyệt tấu chương, thực sự khiến người buồn bực, việc thành thân nếu không nhanh chóng nắm chặt, trong bụng lão nam nhân lại sắp có nhóc con thứ hai tới nơi rồi

Điều này khiến Hà Huyền Y đau lòng không chịu nổi, ôm Đông Nhi ngồi ở thư phòng xem thoại bản, Đông Nhi đã hơn ba tháng, rất là ngoan, mặc kệ xem không hiểu chữ nào trên sách, chớp mắt đen nhỏ, lại ngậm ngón tay nhìn thoại bản trước mặt, bất quá chỉ hai ba khắc (1 khắc= 15 phút) là ngủ, được Hà Huyền Y ôm lên một chiếc giường nhỏ mềm mại, đắp cái chăn tinh xảo nhỏ màu đỏ, thu xếp xong cho tiểu gia hỏa, Hà Huyền Y lướt qua bình phong thành thành thật thật ngồi ở trên cái ghế khắc hoa trước mặt Tiêu Dã, từ phía trên trang sách thò đầu ra nói: “Tiêu Dã, cơm chiều muốn ăn cái gì, ta phân phó đầu bếp làm?”

“Muốn ăn ngươi.”, Tiêu Dã từ trong tấu chương nâng đầu lên, đuôi mắt phát ra ý cười tà khí nhàn nhạt, không chút nào e lệ nói

Hà Huyền Y bị hắn làm nghẹn một cái, sắc hồng lập tức liền lan đến gương mặt, nửa xấu hổ nửa giận nói câu: “Hồ nháo, nói bậy……”

Tiêu Dã vừa nghe thấy gương mặt tuấn dật lập tức xụ xuống, ủy ủy khuất khuất nói: “Tiểu Tâm can, cánh tay ta nhức mỏi quá, muốn tiểu tâm can xoa xoa cho ta……”, Nói xong còn giống y như thật vô lực giơ lên, Hà Huyền Y vừa nghe, nhìn thấy sổ tử một bên đã phê chữa được nửa chồng lập tức mềm lòng mà đứng dậy đến gần, thành thật mà xoa nắn cho người ta, lại bị Tiêu Dã đứng dậy đè ở trên giường mềm mại, nửa trọng lượng cơ thể đều đặt ở trên người lão nam nhân, nghe Tiêu Dã làm nũng nói: “Tiểu Tâm can nhi, eo tướng công cũng đau.”

Hai người gần trong gang tấc, Tiêu Dã nhìn bộ dạng Hà Huyền Y nghiêm túc xoa tay xoa eo cho hắn, không khỏi cong khóe miệng, cúi người khẽ hôn lên ở bên gáy trắng nõn mẫn cảm, phê sổ tử mệt mỏi, đương nhiên là phải làm chút chuyện thú vị

“Ô…… Ngứa……”, Hà Huyền Y đang nghiêm túc mà xoa nắn cho người ta, thình lình bị Tiêu Dã nhỏ vụn mà hôn lên, phát ra một tiếng nức nở bất mãn, liền bị Tiêu Dã ngăn chặn môi, đầu lưỡi bá đạo ngay sau đó cạy ra khớp hàm, ôn nhu mà liếʍ qua răng nanh, dây dưa cùng với đầu lưỡi y, phát ra tiếng nước “Tấm tắc”, tay lúc đầu xoa nắn vòng eo không biết đã là dừng lại khi nào, khẩn trương mà nắm lấy vạt áo trước ngực Tiêu Dã, chóp mũi toàn bộ là hơi thở nam nhân, khiến người mặt đỏ hơi say

Nụ hôn kết thúc, Hà Huyền Y đã gắt gao ôm bên hông tinh tráng của Tiêu Dã, ghé vào đầu vai ngọt nị mà thở dốc, đuôi mắt chứa đầy nước mắt độngtình, không hề có lực uy hϊếp mà mềm mại nói: “Tiêu Dã…… Ngươi gạt người……”

Tiêu Dã ngược lại một bộ rất là kinh ngạc, trong mắt phượng tràn ngập cầu xin, hít hít cái mũi nói: “Tiểu Tâm can, ta muốn ngươi……”,

Sợ Hà Huyền Y nghe không rõ, còn đưa môi đến bên tai nói: “Muốn đè tiểu tâm can ở trên giường tốt nhất mà khi dễ, khiến tiểu tâm can mang thai đệ đệ muội muội cho Đông Nhi.”,

Thanh âm Tiêu Dã vốn thanh lãnh, đè thấp giọng nói làm nũng như vậy, lại kiều diễm mị hoặc đến nói không nên lời, truyền vào trong tai Hà Huyền Y, vừa là thẹn thùng lại ẩn ẩn có chút chờ mong, đỏ mặt ở sau cổ Tiêu Dã hôn một cái, cũng tính là ngầm đồng ý

Trong lòng Tiêu Dã lập tức vui sướиɠ, xuống giường đóng cửa phòng lại, liền gấp không chờ nổi mà đè người ở dưới thân, lung tung mà lột người sạch sẽ, tay to tiếp tục sờ vào trong lòng ngực, vậy mà sờ được một tay ướŧ áŧ, ý xấu mà nói: “Tiểu Tâm can rõ ràng cũng muốn ta.”

Hà Huyền Y bị hắn vỗ một cái, thân thể càng thêm mẫn cảm động tình không thôi, cái miệng nhỏ dưới thân mấp máy phun ra cổ nhỏ nước sốt trong suốt, chỉ có thể đỏ mặt nhỏ giọng thanh nói: “Thích, thích tướng công…… Ưm a……”, Tiêu Dã cảm thấy miệng lão nam nhân nói càng thêm ngọt, oán khí trong lòng phải phê chữa sổ tử lập tức biến mất hầu như không còn, hôn cái miệng nhỏ ngọt ngào vô cùng một cái, “Tướng công cũng thích tiểu tâm can, vô cùng, vô cùng yêu tiểu tâm can.”

“Ô ưm…… Còn muốn hôn…… Ưm ôm……”, giọng nói Hà Huyền Y vốn là mềm mại sau khi động tình càng thêm ngọt nị mềm mại, nghe thấy Tiêu Dã nói, vặn vẹo thân thể trắng nõn đòi Tiêu Dã phải ôm y, Tiêu Dã đương nhiên đáp ứng, đè lên người lưu luyến mà hôn lấy, ánh sáng chiếu rọi xuống nước bọt trong suốt, có vẻ mê người cực kỳ, đầu lưỡi ướt mềm dây dưa lẫn nhau, như là muốn đem đối phương xoa tận xương tủy, đầu ngón tay xoa nắn nhũ tiêm mềm mại đỏ hồng, chỉ chốc lát sau liền ở lòng bàn tay run run rẩy rẩy mà đứng thẳng lên, nơi này tiết ra sữa tươi so với lúc Đông Nhi mới sinh ít hơn nhiều, lại cũng bị Tiêu Dã không chút lưu tình mà mυ"ŧ sạch sẽ, đem núʍ ѵú đỏ thắm cùng với quầng vυ" vào trong nhẹ liếʍ gặm cắn, bên còn lại dùng đầu ngón tay nhéo đầṳ ѵú nhẹ kéo, hai quả hồng trước ngực không bao lâu liền bị chơi đến tươi đẹp ướŧ áŧ

Tiêu Dã dư quang thoáng dừng lại trên giá bút bạch ngọc, mắt phượng sâu thẳm nháy mắt hiện lên một tia dị sắc, không chút do dự từ trên giá lấy ra một cái bút lông sói chưa bao giờ sử dụng, giọng nói khàn khàn chứa đầy tìиɧ ɖu͙© vang lên, “Tướng công hôm nay sẽ dạy tiểu tâm can một trò rất vui, hửm?”

Hà Huyền Y đang đắm chìm trong cảm giác tê ngứa ở trước ngực, chỗ xấu hổ dưới thân không ngừng tiết ra nước nháy mắt liền bị đồ vật đi vào, ban đầu tưởng là ngón tay Tiêu Dã, nhưng rất nhanh, lão nam nhân liền phát hiện không phải, chỗ đó mềm nhẹ tựa như lông chim quét qua tiểu huyệt y, chưa bao giờ trải qua cảm giác tê dại ngứa ngáy này Hà Huyền Y nháy mắt căng thẳng thân thể, khóc kêu hoa huyệt tiết ra cỗ lớn nước sốt dính nhớp

“Ha a không cần…… Ô ô…… A a a lại muốn bắn……!”

Hà Huyền Y hốc mắt ửng đỏ, chứa đầy nước mắt động tình, theo bản năng muốn tránh né vật đang làm loạn kia, thân thể lại không khỏi đón ý hùa theo bút lông sói quét tới, thịt đế sung huyết biên độ nhỏ mà va chạm với bút lông sói, dùng để an ủi ngứa ngáy từ huyệt tâm truyền đến, bút lông sói tuy mềm, lại cũng có ít sợi lông ngắn hơi cứng, lơ đãng quét qua thịt huyệt mấp máy, khiến Hà Huyền Y vừa đau lại vừa sướиɠ, chảy nước mắt không ngừng khóc kêu: “A a thao tới rồi…… Ô ô…… Ha a bên trong cũng muốn……”

Mông lung rũ mắt nhìn xuống, khung cảnh dưới háng liền rơi hết vào trong mắt Hà Huyền Y, bút lông sói đã bị dính ướt, đang chậm rãi xẹt qua hai mảnh bối thịt ướŧ áŧ, để lên thịt đế nhẹ lau, cửa huyệt đang không ngừng mấp máy, ánh sáng sáng ngời khiến Hà Huyền Y nhìn rất rõ ràng, toàn bộ đóa hoa đều nhiễm sắc đỏ da^ʍ mĩ mê người, trái tim bị sóng tình trong cơ thể cuồn cuộn tra tấn mà phập phập phồng phồng, vừa ủy khuất lại vừa khó nhịn nức nở lên: “Ô ô tướng công hư…… A a không cần cái này…… Ô ô muốn tướng công đi vào ô ưm……”

Tiêu Dã cũng không tính toán buông tha Hà Huyền Y như vậy, bút lông sói vừa động, cán bút bạch ngọc bóng loáng lập tức đâm vào cửa huyệt mấp máy, theo biên độ nhọ mà đâm chọc, cán bút bạch ngọc khi mới vào thì rất lạnh lẽo, dần dần được dâʍ ɖị©ɧ ấm áp bên trong làm ấm, thọc vào rút ra mang theo lượng lớn nước da^ʍ chảy ra, “Tiểu Tâm can, ngươi xem, cái miệng nhỏ này của ngươi cắn cán bút thật là chặt.”

Tiêu Dã sợ Hà Huyền Y bị thương, chỉ dám nhẹ nhàng mà thọc vào rút ra, lại câu ra càng nhiều thêm dục niệm, hoa huyệt đỏ thắm mυ"ŧ cán bút chặt muốn chết, Hà Huyền Y thấy Tiêu Dã còn không thuận theo, càng thêm ủy khuất, ngược lại cắn môi dưới, đem toàn bộ tiếng rêи ɾỉ muốn bật ra khỏi miệng nuốt vào trong, xoay mặt đi, không tiếng động mà chảy nước mắt, dưới thân lại càng thêm mong nhớ Tiêu Dã, nhịn không được “Ô” mà khóc lên, môi ngập ngừng lắp bắp nói: “Ô ô không muốn tướng công…… Tướng công khinh người quá đáng…… Muốn người khác ô ô……”

Tiêu Dã vừa nghe nào dám còn có tâm tư trêu đùa gì nữa, vội vàng rút cán bút ra, vỗ về dục căn sưng to dữ tợn đâm vào cửa huyệt ướt mềm, vội đi xem môi dưới ửng đỏ của Hà Huyền Y, trong lòng đã hối hận muốn chết, nhìn bộ dạng Hà Huyền Y ủy khuất không ngừng chảy nước mắt, tim gan phèo phổi đều đau đớn với nhau, vội vội vàng vàng ôn nhu nói: “Đều do tướng công không tốt, không nên trêu đùa tiểu tâm can như vậy, nhưng đừng tựcắn mình như vậy, vi phu nhìn đau lòng, hửm?”

Hà Huyền Y nghe vậy nước mắt lại chảy càng thêm hăng, môi ngập ngừng nỉ non: “Tướng công xấu…… Không muốn cái kia…… Chỉ muốn tướng công…… Ô ô chỉ muốn tướng công……”, Tiêu Dã nghe vậy chỉ có thể nói: ” Vâng Vâng…… Tướng công cũng chỉ muốn Y Nhi…… Nhưng đừng khóc nữa? Nào để ta xem xem vết máu kia.”, Tiêu Dã nhìn lại càng thêm đau lòng, chỉ hận không thể tự cho mình một bạt tai, ôm người ôn ôn nhu nhu nói: “Tướng công sau này không bao giờ chơi mấy trò như thế này nữa, được không?”, Tiêu Dã lại triền triền miên miên nói rất nhiều lời ngọt ngào, Hà Huyền Y mới ngừng nước mắt, lông mi còn dính ướŧ áŧ chưa khô, ngượng ngùng xoắn xít mà hôn Tiêu Dã một ngụm: “Ô tướng công…… Ngươi động một cái đi…… Ưm a……”

Tiêu Dã sau khi nghe xong thấp giọng nở nụ cười, cảm thấy Hà Huyền Y như vậy thật là đáng yêu vô cùng, ở trên eo mẫn cảm sờ soạng một phen, hung hăng đè lên, bàn tay to xoa nắn mông thịt trắng nõn, thịt huyệt ướt nóng nhiệt tình hút cán, tử ©υиɠ yếu ớt không ngừng bị đâm chọc cực nóng, truyền đến ngứa ngáy tê dại khiến Hà Huyền Y ôm người càng chặt, bắp đùi trắng nõn đỏ bừng cùng với dính nhớp một mảnh thủy dịch, phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt nị

“Tiểu Tâm can như vậy, nếu kinh động đến hạ nhân trong việ vậy phải làm sao đây?”, dưới háng Tiêu Dã mạnh mẽ đâm chọc tử ©υиɠ ướt mềm, rốt cuộc đâm qυყ đầυ cực nóng đi vào, hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi được chỗ đó gắt gao hấp thụ, ghé môi thấp giọng nói

“Ưm a…… Muốn đâm hỏng rồi…… A a a a ô~……”, Huyệt thịt bị cán dữ tợn cọ qua, kɧoáı ©ảʍ chồng chất, tử ©υиɠ lập tức tiết ra vài cổ nước sốt dính nhớp trong suốt, lại bị Tiêu Dã đâm cực nóng căn đi vào, nháy mắt khiến Hà Huyền Y phát ra vài tiếng rêи ɾỉ mất khống chế ngọt nị, bên tai vang lên lời Tiêu Dã nói, hoảng hốt mà rơi xuống vài giọt nước mắt, đỏ con mắt liền đưa môi hôn Tiêu Dã, “Muốn hôn……”

Tiêu Dã đương nhiên không chút do dự mở ra khớp hàm, nội tâm vui mừng vì lão nam nhân chủ động tham nhập đầu lưỡi, không bao lâu liền đảo khách thành chủ, động thân đè người ở dưới thân hung hăng hôn lên, trứng dái đánh vào bắp đùi tiếng da^ʍ mĩ vang không dứt bên tai, nam căn trước người lão nam nhân sớm đứng thẳng đã bắn không ra cái gì nữa, đáng thương hề hề còn sót chút thanh dịch dính nhớp, đành phải chủ động dùng đôi chân thon dài quấn lấy vòng eo hữu lực của nam nhân, thắt lại cửa huyệt, mềm giọng nói cầu xin nói:

“Không được ô ô…… Sẽ bị đâm hỏng mất…… Ha a lại đỉnh tới rồi ô ô…… Tiêu Dã…… Tiêu Dã!”, Tử ©υиɠ Ướt mềm lại một lần nữa bị gậy thịt cực nóng hung hăng thao mở, chọc cho Hà Huyền Y mất khống chế gọi tên họ Tiêu Dã, thân thể phiếm hồng banh mở, ngay sau đó có chút thất thần mà ghé vào đầu vai Tiêu Dã chảy nước mắt, dục căn sưng to dữ tợn bị dịch hoa ấm áp rót toàn thân, sau khi dần dần phục hồi tinh thần lại liền nghe thấy tiếng khóc của Đông Nhi, lão nam nhân lập tức khẩn trương lên, huyệt thịt hút dục căn càng chặt, thân thể phiếm hồng bị đâm chọc phập phồng lên xuống, chảy nước mắt vừa không biết làm sao vừa khẩn trương, nói: “Đông ha a…… Đông Nhi tỉnh…… Ưm a đang khóc……”

Tiêu Dã cũng nghe rõ tiếng khóc Đông Nhi, trong lòng lập tức không vội, hung hăng nhéo cánh mông người trong ngực một phen, nói: “Khóc thì khóc, nam nhi nhà ta từ nhỏ không ngại chịu chút ủy khuất, ô~ tiểu tâm can, ngươi hút ta thật chặt .”, Nói xong càng thêm mạnh mẽ đâm chọc mở chỗ thịt mềm ở tử ©υиɠ, khoang miệng ngậm lấy núʍ ѵú đứng thẳng trước ngực lão nam nhân cắn, nước da^ʍ trong suốt bị chụp đánh đến sùi bọt, nhão dính dính mà từ chỗ hai người kết hợp uốn lượn chảy xuống bắp đùi

“A a không muốn…… Ô ô Đông Nhi đang khóc…… Ô ô Đông Nhi đang khóc…… Ưm a tướng công…… Tướng công……”,

Dù sao cũng là thịt trên người mình rơi xuống, Hà Huyền Y nghe thấy tiếng khóc kia càng thêm ủy khuất , tâm đều nắm thành một đoàn, cũng sợ tiếng khóc của Đông Nhi gọi hạ nhân ngoài phòng tới, chỉ có thể mềm giọng nói cầu xin, “Tướng công tướng công” gọi Tiêu Dã, đưa môi khẽ liếʍ môi mỏng Tiêu Dã, làm nũng cọ xát cổ Tiêu Dã, đáng thương hề hề mà chảy nước mắt

Tiêu Dã bị Hà Huyền Y làm cho không thể làm gì, nhìn thấy nước mắt người đáng thương hề hề trái tim lại mềm không chịu được, kêu rên một tiếng, thuận thế đâm mở tử ©υиɠ yếu ớt, hơn mười cổ bạch trọc nóng bỏng tiết ra trong tử ©υиɠ Hà Huyền Y, rút ra mà hung tợn nói câu: “Ở trên giường đợi cho ta, ta đi nhìn tên nhóc vô lại kia một cái.”

Đông Nhi đã khóc đến đánh nấc lên, được Tiêu Dã ôm ở trong ngực nước mắt chảy trong chốc lát,cuối cùng đã chậm rãi ngừng, nhìn thấy Hà Huyền Y trong miệng ê ê a a mà muốn ôm, Hà Huyền Y che kín dấu vết tìиɧ ɖu͙© còn lỏa lổ trên thân thể, núʍ ѵú trước ngực vừa hồng vừa sưng còn dính nước bọt trong suốt của Tiêu Dã, dưới chăn gấm cửa huyệt đỏ thắm còn đang tiết ra cỗ dâʍ ɖị©ɧ trộn với bạch trọc, bị Đông Nhi vô tội mà nhìn như vậy, cảm thấy sinh ra rất nhiều hổ thẹn, vội vàng phủ thêm áσ ɭóŧ, ôm tiểu gia hỏa vào trong lòng ngực, một khuôn mặt đỏ trừng Tiêu Dã, tiểu gia hỏa trong lòng ngực chịu mệt mỏi, chỉ chốc lát sau một lần nữa ngủ mất, Tiêu Dã ôm đưa cho bà vυ" hầu hạ

Trở lại trong phòng Tiêu Dã nhìn thấy hồng ý chưa lui trên mặt Hà Huyền Y, lập tức lại cười hì hì, lên giường ôm người ở trong ngực, lại rất không vui mà oán giận: “Đợi Đông Nhi lớn chút nữa, ta sẽ đem ủy khuất phải chịu lúc trước lấy về hết, hừ!”, Nói nói bàn tay liền thăm dò về phía giữa chân Hà Huyền Y , quấy loạn bạch trọc bên trong huyệt đạo ấm áp

Hà Huyền Y kêu lên một tiếng, đỏ mặt dựa vào trong lòng ngực Tiêu Dã, hơi hơi thở dốc nói: “Đông Nhi khiến ngươi chịu qua ủy khuất gì chứ ? Còn tức giận với nó như vậy.”