Chương 23: Sản nhũ play/ sắc khí tràn đầy h/ gọi tướng công siêu cấp ngọt / liên tục phát đường

Hà Huyền Y ở phòng phía tây cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chăm sóc ba ngày, Tiêu Dã mới vừa tốt lên, trong lúc đó không ít lần chiếm tiện nghi, lúc thì nói nước thuốc này quá đắng, muốn Hà Huyền Y đút mứt hoa quả cho hắn, chốc lát sau lại nói ngực hắn bị đè nén, kêu Hà Huyền Y xoa một hồi cho hắn, Hà Huyền Y tự biết Tiêu Dã bị phong hàn chuyến này không tránh khỏi có liên quan đến y, mọi chuyện đều chiều theo hắn, không hề biết cái đuôi sau lưng Tiêu Dã đều đã giơ lên trời cao, khỏi bệnh một cái, liền vui mừng dọn về phòng phía đông, trêu đùa nắn nắn Đông Nhi, nhìn Đông Nhi nháy hai tròng mắt đen nhánh nhếch miệng

Chỉ là có một chuyện, Hà Huyền Y cảm giác thẹn thùng, khi có thai ngực vốn đã trướng đau, vậy mà bị Tiêu Dã một lời thành sấm, Đông Nhi sinh ra không bao lâu vậy mà tiết ra sữa trắng nhợt nhạt, mắt thấy sữa tươi tiết ra hình như càng ngày càng nhiều, mới lại hoảng hốt không biết làm sao, tối đến sau khi tắm xong liền lôi kéo Tiêu Dã lên giường, còn kêu Tiêu Dã buông trướng mành xuống, mới lại đỏ mặt nói: “Tiêu Dã…… Ta, ngực ta……”

Ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra cái gì, ngược lại làm cho Tiêu Dã không hiểu ra sao, từ sau khi Đông Nhi sinh ra, hai người đều là cẩn thận tuân theo dặn dò của đại phu, gần ba tháng chưa từng thân thiết, nhiều lắm bảo Hà Huyền Y dùng tay giúp hắn thư giải, Hà Huyền Y lại che giấu, Tiêu Dã đương nhiên không biết được, ngửi mùi sữa như có như không ở người trong lòng ngực, ôn nhu nói: “Tiểu Tâm can rốt cuộc có chuyện gì? Hử?”

Hà Huyền Y gương mặt càng thêm đỏ, ngượng ngùng nửa ngày, mới đưa môi đến bên tai Tiêu Dã nói nhỏ một câu, nói xong toàn bộ mặt đều chôn vào trong cổ Tiêu Dã, mặt như bị thiêu cháy, hai tròng mắt Tiêu Dã lại sáng ngời, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Vậy tiểu tâm can cho tướng công nhìn một cái?”

Hà Huyền Y mặc áσ ɭóŧ tuyết trắng mới thay, phảng phất đến đầu ngón tay cũng nhiễm sắc đỏ thẹn thùng, ngón tay run rẩy cởi ra vạt áo trước ngực, lại oa vào trong lòng ngực Tiêu Dã, tùy ý ngón tay Tiêu Dã sờ vào trước ngực, tay sờ tới quả nhiên có ướŧ áŧ ấm áp, Tiêu Dã lấy ngón tay ra, nhìn dòng nước trắng dính lên đầu ngón tay, mắt phượng càng thêm sâu thẳm, vươn đầu lưỡi liếʍ một ngụm nói: “Ngọt.”

“Tâm can nhi vì sao lâu như vậy mới nói cho tướng công?”, Tiêu Dã biết Hà Huyền Y nhất định là giấu diếm từ lâu mới nói cho hắn, ở trên mông thịt nhéo một phen, ra vẻ tức giận nói

“Ô Y Nhi sợ tướng công không vui…… Ô ô muốn tướng công xoa một cái…… Khó chịu ô……”, Hà Huyền Y bị ép hỏi như vậy, cảm thấy thẹn đến vành mắt đều đỏ, mềm giọng nói thấp giọng mà gọi Tiêu Dã, trước ngực mở rộng rơi vào mắt đó là hai đóa hồng mai, nhũ tiêm mềm mại hồng hào đang chậm rãi tiết ra sữa tươi màu trắng, có gì còn theo l*иg ngực trắng nõn uốn lượn chảy xuống, giống như hồng mai lạc tuyết, Hà Huyền Y từ sau khi sinh đông nhi, toàn bộ da thịt trắng nõn càng thêm tinh tế, ngày thường bị Tiêu Dã xoa vài cái liền rầm rì kêu “Ngứa”, Tiêu Dã nhìn thấy như vậy hô hấp nháy mắt liền nặng nề hơn, nói câu: “Không thể lãng phí.”, Liền cúi đầu ngậm lấy một bên núʍ ѵú dính sữa

Vào trong miệng liền có mùi hương sữa thanh đạm, đầṳ ѵú mềm mại bị răng nanh khẽ cắn lôi kéo , lại bị hút thật mạnh một cái, vài cỗ nước trắng hơi ngọt chảy vào trong miệng, nháy mắt bị Tiêu Dã nuốt xuống, ngực truyền đến cảm giác tê ngứa giống như con kiến đang bò, Hà Huyền Y căng thẳng thân thể, vài cỗ nước da^ʍ trong suốt từ cửa huyệt tiết ra, làm ướt qυầи ɭóŧ dưới thân, núʍ ѵú mềm hồng bên kia bị vắng vẻ đã đứng lên, tựa như tiểu đào tiêm đỏ hồng, đang không ngừng nhỏ giọt sữa tươi trắng sữa

“Ha a…… Nhẹ chút tướng công…… A a bên kia cũng muốn……”, Hà Huyền Y không chịu nổi bên núʍ ѵú khác truyền đến cảm giác hư không ngứa ngáy, duỗi tay tự mình vỗ về chơi đùa lên, lại bị Tiêu Dã cầm bàn tay, hướng dẫn từng bước xoa nắn lên, ngón cái cùng ngón trỏ kẹp nhũ Tiêm vân vê, tiết ra nước trắng làm cho xoa nắn càng thêm thuận lợi, tựa như dạo chơi da thịt trơn trượt, vì trừng phạt Hà Huyền Y vừa rồi tự tiện hành động, Tiêu Dã khẽ cắn một ngụm lên nhũ tiêm sưng đỏ lên như tiểu anh đào

“Ưm a muốn hỏng…… Ô ô đau……”,

Đuôi mắt Phiếm hồng nháy mắt rơi xuống vài giọt nước mắt, ngưỡng cao cái cổ trắng nõn, thân thể lại không khỏi đón ý hùa theo Tiêu Dã mυ"ŧ vào, Tiêu Dã nhìn Hà Huyền Y khó chịu lại vội vàng rêи ɾỉ, không khỏi nheo mắt, hàm xúc nói: “Tiểu Tâm can nhất định là thừa dịp lúc không có tướng công tự mình đút sữa tươi trước ngực cho Đông Nhi, nếu không sao lại ít như thế?”, Nói xong lại mυ"ŧ một ngụm lên nhũ tiêm vừa hồng vừa sưng, thật sự là không hút ra cái gì nữa

Mấy lời nói này nháy mắt liền khiến Hà Huyền Y ủy khuất mà rơi càng nhiều nước mắt xuống, cảm thấy Tiêu Dã thật sự là xấu cực kỳ, giọng nói nức nở, ngữ điệu vừa ủy khuất vừa mềm mại: “Ô ô không có…… Tướng công khi dễ ta…… Ha a sữa, sữa đều bị tướng công mυ"ŧ đi ô……”

Thấy Tiêu Dã chấp nhất với một chỗ này, một bên khác bị vắng vẻ càng thêm không nhịn được, đỏ con mắt thấp giọng mà cầu xin: “Ưm a…… Bên kia cũng muốn tướng công hút…… Ô ô trướng…… Tiêu Dã……”

Tiêu Dã sau khi nghe xong câu môi nở nụ cười, mắt phượng chứa đầy ánh sáng động tình, khiến Hà Huyền Y vốn là còn sót lại chút ít thần trí lập tức biến mất hầu như không còn, làm nũng muốn Tiêu Dã ôm y, thành thành thật thật mà đưa nhũ tiêm sưng to bên kia đến bên môi Tiêu Dã, vươn đầu lưỡi miêu tả dáng môi Tiêu Dã, hồn nhiên vô cùng ỷ lại, đợi nhũ Tiêm được Tiêu Dã mυ"ŧ vào trong miệng, ngọt nị hô nhỏ một tiếng, “Ưm a…… Tướng công mυ"ŧ khiến Y Nhi thật thoải mái…… Ô~ thích tướng công…… Thích a Tiêu Dã……”

Tiêu Dã bị y gọi như vậy, trái tim đều hóa thành một bãi nước ấm, ôn nhu nở nụ cười, nói câu: “Tiểu yêu tinh.”, Bàn tay to xâm nhập vào trong qυầи ɭóŧ sớm đã ướt đẫm, thành thạo liền cởϊ qυầи lót đến đầu gối, bàn tay phủ lên đóa nhục hoa sung huyết da^ʍ mĩ, xoa nắn, chọc cho Hà Huyền Y dồn dập thở dốc, “Ô ô tướng công…… Không cần ô ưm…… Muốn, muốn ra!”, Vài cỗ nước sốt ấm áp trong suốt liền phun ra, bàn tay Tiêu Dã bị dính không ít, với lên tiểu đào tiêm trước ngực xoa nắn, ngón tay tác loạn lại lưu luyến với lỗ da^ʍ đứng thẳng, lôi kéo qυყ đầυ bị chảy thanh dịch dính nhớp chậm rãi đỉnh lộng, khiến Hà Huyền Y cảm giác như đang được thao huyệt, vòng eo sớm đã không còn sức lực, mềm nhũn bỗng chốc liền đặt thẳng lên trên qυყ đầυ cực nóng, lại khiến lỗ da^ʍ sưng to càng thêm kí©h thí©ɧ, nam căn căng thẳng nháy mắt liền bắn ra cỗ lớn bạch trọc, hai người gần ba tháng chưa từng thân thiết, Hà Huyền Y nào còn chịu nổi, cán dữ tợn ở cửa huyệt nghiền nát nhưng không chịu đi vào, chỉ có thể chảy nước mắt cầu xin: “Ha a…… Muốn tướng công ô ô…… tiến vào thao……… Ưm a ngứa……”

Nam nhân rầm rì mà nói vài câu như vậy, Tiêu Dã lại càng thích, đưa môi thấp giọng nói: “Tiểu Tâm can tự mình ăn nó vào đi, được không?”, Nói xong tiếp tục vuốt ve lỗ da^ʍ sưng to kia

“Ưm a được…… Ô nóng……”, Hà Huyền Y sớm đã bị huyệt tâm ngứa ngáy cướp đi thần trí, một lòng chỉ muốn dục căn dưới háng Tiêu Dã thao vào trị ngứa, chảy nước mắt thành thành thật thật gật đầu, bẻ ra hai mảnh hoa môi đỏ thắm đầy đặn, chậm rãi ngồi xuống cái cán dữ tợn của Tiêu Dã, từng chút một căng ra huyệt thịt ướt mềm chứa đầy nước da^ʍ, nhiệt tình hút lấy, “Ô ô căng hỏng rồi……”

Cố tình Tiêu Dã còn âm thầm dùng lực, còn chưa chờ Hà Huyền Y chuẩn bị tâm lý cho tốt, qυყ đầυ cực nóng liền cắm xuống, thẳng tắp thao mở tử ©υиɠ, lập tức khiến tiếng rêи ɾỉ còn lại của Hà Huyền Y chắn ở cổ họng, sau một lúc lâu mới từ trong sóng tình cực hạn khôi phục lại, ủy khuất gạt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ưm tướng công hư…… Khi dễ ta……”

Ba tháng nay Tiêu Dã nghẹn ra một thân dục hỏa, lúc trước vì Đông Nhi trong bụng cũng chỉ thật cẩn thận mà thọc vào rút ra, khi cán bị thịt huyệt ướt nóng bao bọc, liền muốn cái gì cũng không màng thoải mái thao làm từ đầu đến cuối, lần này **giao long nhập động, dục căn sưng to lại trướng to không ít, mỗi lần thao vào đều đỉnh mở tử ©υиɠ mềm mại, thở dốc nói: “Tiểu Tâm can, ngươi thật chặt.”

(** giao long ở Việt Nam mình gọi là con thuồng luồng á, nói chung kích cỡ ẻm này rất khổng lồ… Thế là hỉu rồi chứ?)

Hà Huyền Y bị hắn làm cho thẹn thùng không thôi, hai chân trắng nõn thon dài vô lực quấn lấy vòng eo tinh tráng của nam nhân, thân thể phiếm hồng bị đỉnh không ngừng run lên, đuôi mắt ửng đỏ, “Ha a…… Chậm một chút…… Ô ô sẽ bị tướng công đâm hỏng rồi…… Không cần a a a……”

Tử ©υиɠ lại một lần nữa bị thao mở, Hà Huyền Y giống như cá sắp chết, nước bọt không kịp nuốt theo khóe miệng uốn lượn chảy xuống, nam căn phía trước lại lần nữa tiết ra cổ bạch trọc thứ hai, huyệt đạo chợt trào ra cỗ lớn nước sốt dính nhớp, huyệt thịt càng thêm xoắn chặt mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ càng sâu

Tiêu Dã thấp giọng cười một tiếng, lại lần nữa thao mở thịt non xoắn chặt, qυყ đầυ đâm chọc thật mạnh thịt mềm tử ©υиɠ, Hà Huyền Y không khỏi cắn một ngụm lên đầu vai nam nhân, thân thể run rẩy rơi nước mắt, hai chân vô lực hạ xuống vòng eo nam nhân, mặt sau căng chặt, thấp giọng mà gọi: “Chịu……Chịu không nổi ô ô……”, Mông thịt bị trứng dái đập đến kêu “Bạch bạch” , thịt non như bị dục căn cực nóng dục căn ma sát ra lửa, thao làm mấy trăm cái, Tiêu Dã mới chịu như ý nguyện tiết ra, gầm nhẹ một tiếng bắn ra bạch trọc nóng bỏng, vỗ về sống lưng phiếm hồng giúp y thuận khí, tà cười nói: “Không biết trong bụng có thể lại có Đông Nhi thứ hai hay không?”