Chương 22: Túi khóc sinh sói con nho nhỏ / tiểu đồng giúp đỡ kế sách/ khóc bao y phải về hà gia thôn? ngược công? / tiêu dã sinh bệnh, túi khóc siêu cấp đau lòng

Hà Huyền Y sinh vào tháng giêng, ngoài phòng tuyết rơi đầy trời, khi tiểu gia hỏa ở trong bụng thì ầm ĩ không ngớt, Tiêu Dã hoảng hốt cực kỳ, sợ lão nam nhân sảy ra cái cái gì không hay, ai ngờ khi tiểu gia hỏa ra đời vậy mà vô cùng ngoan ngoãn, chỉ trong một canh giờ (=2 tiếng), Tiêu Dã liền nghe được từ trong phòng tiếng khóc lảnh lót của trẻ mới sinh, không bao lâu bà đỡ liền ôm ra một tiểu gia hỏa, nhắm mắt lại oa ở trong tã lót bằng gấm, nhắm con ngươi nhỏ, một khuôn mặt đều đỏ rực nhăn dúm dó, nhìn không hề có gì đẹp, nghe bà đỡ mặt mang ý cười nói: “Chúc mừng tướng gia, là một tiểu công tử, thân thể Hà công tử không quá đáng ngại, đang ở bên trong nghỉ ngơi, đợi sửa sang lại sạch sẽ, tướng gia liền có thể vào phòng.”

Đợi đến khi Tiêu Dã vào phòng nhìn Hà Huyền Y thì đã sau nửa canh giờ, nhìn lão nam nhân tinh thần cũng không tệ lắm, đang chăm chú dùng tay đùa với tiểu gia hỏa trong tã lót, thấy Tiêu Dã mặt đỏ hơi hơi cong khóe miệng, ngoại trừ sắc môi hơi nhạt ra, ít nhiều khiến trái tim trong lòng Tiêu Dã buông xuống một chút, ở mép giường hôn người một ngụm nói: “Có đau hay không?”

“Không, không đau, ta da dày thịt béo mà, chỉ như đứt tay một cái thôi.”, Hà Huyền Y thấy Tiêu Dã nhắc tới cái này, sắc mặt không khỏi càng hồng, đỏ mặt lắc đầu, kỳ thật so với đứt tay một cái thật sự đau hơn rất nhiều, nhưng Hà Huyền Y làm sao không biết xấu hổ kể với Tiêu Dã

“Nói dối, ta rất đau lòng đây, khi ở bên ngoài chờ trái tim đều thắt lại.”, Tiêu Dã búng búng cái trán ửng đỏ của Hà Huyền Y, thanh âm không vui nói, nhìn thật sự là không chịu được nghĩ mà sợ, Hà Huyền Y thấy thế đành phải ôm bé con trong tã lót đến trước mặt Tiêu Dã cho hắn nhìn, tiểu gia hỏa đang nhắm mắt lại ngủ say, bị Tiêu Dã khẽ vuốt gương mặt mềm mại cũng không có phản ứng gì, cổ họng phát ra vài tiếng giọng sữa mềm nhẹ, Hà Huyền Y nhìn trái tim cũng mềm đi, khóe miệng đuôi mắt không tự giác mà cong lên, trái lại Tiêu Dã rất là ghét bỏ, rốt cuộc nhóc con xấu xa này khi ở trong bụng lăn lộn Hà Huyền Y không ít, hiện giờ nhìn cũng nhìn chẳng ra bóng dáng hai người, sinh ra cũng chẳng đáng yêu, nhìn ngắm nửa ngày mới biệt biệt nữu nữu mà nói câu: “Nhìn nhăn dúm dó, chả có chút dễ nhìn gì hết.”, Trong lòng lại dâng lên cảm giác kỳ diệu mới làm cha

Bởi vì tiểu gia hỏa sinh ra vào lúc tuyết rơi mùa đông, tên gọi là Mặc Tuyết, nhũ danh gọi là Đông Nhi, Hà Huyền Y sinh xong không tới nửa tháng liền đến trừ tịch, toàn bộ tướng phủ thêm đổi mới, tuy bên ngoài phủ tuyết bay trắng xóa, bên trong phủ lại tràn đầy một bầu không khí ấm dạt dào, ngày 30 này, bọn hạ nhân từ sớm liền quét hết tuyết đọng trong viện, vội vàng quét dọn ở từ đường Tiêu thị, chà lau, nghênh đón tế tổ hôm nay, lão Thừa tướng cùng thừa tướng phu nhân bị tuyết đọng chắn đường, đành phải ở lại chỗ bạn bè Giang Nam ăn tết, sợ là đầu xuân mới có thể về kinh, từ sớm đưa tin tới, Tiêu Dã cũng viết thư hồi âm, chỉ nói: “…… Mọi việc Trong nhà đều ổn, trong triều loại bỏ toàn bộ vây cánh Thất hoàng tử, Tam hoàng tử cũng đã hàng phục phía bắc…… Mong song thân về, có việc vui muốn bẩm báo……”

Đông Nhi ra đời đã hơn mười ngày, đã không còn bộ dáng nhăn nhúm như con khỉ lúc mới sinh nữa, một đôi mắt đen nhập nước cực kỳ giống Hà Huyền Y, khóe miệng chóp mũi lại chứa bóng dáng Tiêu Dã, trắng trắng mềm mềm mà ôm ở trong ngực, thật sự là nhìn như thế nào cũng không đủ, thân thể trắng mềm mang theo hương sữa nhàn nhạt, tính nết cũng không giống khi ở trong bụng làm ầm ĩ như vậy, được bà vυ" cho uống sữa liền rất ngoan, được Hà Huyền Y trêu đùa một chút liền nhếch miệng cười, cho dù là bộ dáng hay tính nết đều cực kỳ đáng yêu

Đêm giao thừa tế tổ như thường lệ Tiêu Dã làm chủ, Hà Huyền Y thì ở một bên nhìn, Tiêu Dã cũng tính giấu một chút tâm tư nhỏ của mình, cho liệt tổ liệt tông nhìn người hắn tâm tâm niệm niệm yêu thương, Hà Huyền Y học chữ, Tiểu Đồng khi ở bên người hầu hạ cũng sẽ nói đến việc tiền triều Tam hoàng tử cùng Thất hoàng tử đoạt vị, thường xuyên qua lại, Hà Huyền Y đối với việc ngày xưa Tiêu Dã cưới Liễu Ý Hoàn, cũng đã minh bạch quan hệ tốt xấu trong đó, một mặt Đông Nhi mỗi ngày lại một lớn lên, trong lòng y đối với Tiêu Dã cũng không dứt bỏ được, lúc trước không có Đông Nhi hai người chia cách nửa năm đã khiến y như bị tra tấn, hiện giờ có đông nhi, y làm sao còn có thể dứt bỏ tình cảm đối với Tiêu Dã, một mặt khác chuyện của Liễu Ý Hoàn, trong lòng vẫn có chút bất an, trằn trọc khó ngủ vài ngày, cũng không tìm ra manh mối gì, nhưng Tiểu Đồng nhìn thấy như vậy, hỏi y có điều gì phiền lòng, Hà Huyền Y đành phải một năm một mười mà kể với tiểu đồng

“Công tử với tướng gia sao đều khó hiểu như vậy, thật sự là dưa ngốc, Tiểu Đồng bày cho ngài một cách này thử một lần liền biết được tướng gia có một lòng một dạ với công tử hay không, được chứ?”. Tiểu Đồng sau khi nghe xong trong lòng thở dài một hơi, Hà Huyền Y bình thường đối xử hiền hòa với hắn, đương nhiên cũng chỉ thuận miệng nói, một bộ lời thề son sắt, hai người thì thầm một hồi, Hà Huyền Y ngẩng đầu lên, mặt có chút do dự nói: “Như vậy có không ổn hay không?”

“Có gì không ổn, công tử ngài cứ nghe lời ta, bảo đảm tướng gia chắc chắn không đồng ý.”, Hà Huyền Y không tìm ra manh mối, chỉ đành tạm thời đồng ý đề nghị của tiểu đồng

Màn đêm buông xuống, Tiêu Dã ở thư phòng xử lý chính vụ xong liền trở về phòng ngủ hai người, Đông Nhi đã được bà vυ" dỗ ngủ, đang ở phòng ngủ bên cạnh với bà vυ" đây, lớp tuyết mỏng rơi xuống đầu vai, đi đến đè nặng lên người hung hăng hôn một hồi, mặt mang ý cười, “Tiểu Tâm can tiểu tâm can” mà gọi, Hà Huyền Y lại ghi nhớ lời tiểu đồng nói, lắp bắp nửa ngày mới nhỏ giọng nói một câu: “Tiêu Dã, ta muốn về Hà gia thôn.”

“Tiểu Tâm can, ngươi mới vừa nói cái gì vậy, ngoài phòng gió lớn, ta nghe không rõ lắm.”, Tiêu Dã hơi hơi sửng sốt sửng sốt, gương mặt tuấn dật lại lần nữa hiện lên ý cười

“Tiêu Dã, ta muốn về Hà gia thôn, hiện giờ Đông Nhi cũng đã sinh, ta cũng không cần thiết phải ở lại tướng phủ.”, Hà Huyền Y do dự nói, đem lời Tiểu Đồng nói cho y một hơi nói ra, Tiêu Dã lúc này nghe thấy rõ ràng, ý cười lập tức dừng ở trên mặt, tâm hoảng ý loạn bắt lấy tay Hà Huyền Y nói: “Ta không cho phép, ta không cho phép!”

Hà Huyền Y nhìn bộ dạng Tiêu Dã hoảng loạn, tâm lại mềm, năm lần bảy lượt muốn nói ra lý do, lại nhớ kỹ lời dặn đi dặn lại của Tiểu Đồng, chỉ cúi đầu xuống, không nói lời nào, Tiêu Dã nhìn thấy như vậy càng thêm hoảng loạn, đợi một hồi thấy y như vậy thì khẩn trương giải thích, mắt phượng đều nổi lên gợn sóng: “Hà Huyền Y, lúc trước ta cưới Liễu Ý Hoàn về chỉ là vì ổn định phụ thân nàng Liễu thượng thư, khi đó Tam hoàng tử còn chưa đứng vững gót chân ở trong triều, không thể rứt khoát xé rách mặt với Thất hoàng tử, bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này, từ khi ngươi cứu ta, ta một lòng chỉ có ngươi, ta không cho phép…… Ta không cho phép ngươi về Hà gia thôn!”, Nói xong lại thấy khẩu khí của mình hơi quá, ủy ủy khuất khuất nói câu: “Đông nhi với ta đều không rời khỏi ngươi.”, Giọng nói u oán cực kỳ, khuôn mặt tuấn dật đều mất đi sắc thái

“Đông nhi được bà vυ" trong phủ chăm sóc rất tốt, ta không có gì không yên tâm.”, Hà Huyền Y nhìn bộ dạng đáng thương vô cùng của Tiêu Dã, vội xoay người sang chỗ khác che dấu mềm lòng của mình, giọng nói run rẩy nói

Tiêu Dã vốn tưởng rằng Hà Huyền Y sau khi nghe xong những lời hắn nói này sẽ mềm lòng, không nghĩ tới lại không muốn nhìn thấy hắn như vậy, thân thể cũng quay đi, ngay cả Đông Nhi cũng không chăm sóc, trong miệng lại không có bất kỳ cái cớ gì tốt để giữ lão nam nhân lại, nhất thời vừa vội vừa tức, giống như bị nhét một đống bông ẩm ướt vào cổ họng, ngực vô cùng chua xót trướng đau, chui vào trong chăn gấm, dùng sống lưng đối diện với Hà Huyền Y, không nói câu nào, Hà Huyền Y thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn bóng dáng Tiêu Dã, lại uất ức mà muốn nói thẳng hết mọi chuyện ra

Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Huyền Y liền đến chỗ quản gia, giao lại sổ sách, tất cả đều là Tiêu Dã bày mưu đặt kế, nắm giữ sổ sách tướng phủ , cũng khiến bọn hắn không dám xem nhẹ, một chuyến bàn giao này liền gần trưa mới trở về, vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Tiêu Dã đang cùng Đông Nhi chơi đùa, Đông Nhi cũng rất thích Tiêu Dã, khuôn mặt trắng nõn nhỏ vui sướиɠ cực kỳ, nước bọt nơi khóe miệng theo động tác hơi hơi chảy xuống, được Tiêu Dã lấy khăn gấm tinh tế lau đi, nhìn thấy Hà Huyền Y liền giơ ra bàn tay, chậm chạp không động đậy đến, chỉ có thể ê ê a a mà gọi, Tiêu Dã cũng một bộ không ngừng ủy khuất, nhìn lão nam nhân bế đông nhi lên, chỉ kém không rớt vài giọt nước mắt, cả người đều như một con sói nhỏ ủ rũ

Tiêu Dã tức giận trong lòng, vài ngày trước đó bị chút khí lạnh, không được mấy ngày liền bị bệnh, sợ lây bệnh cho Hà Huyền Y với Đông Nhi, mấy ngày cũng không tới phòng ngủ phía đông, rầm rì mà nằm ở phòng phía tây, uống thuốc dưỡng bệnh, Hà Huyền Y vừa biết được tin tức, cả người đều hoảng hốt đến không biết nên làm thế nào mới tốt, đỏ vành mắt giao đông nhi cho bà vυ", cuống quít đi hậu viện lấy nước thuốc đã sắc xong, đi xem hắn

Còn chưa vào phòng đã nghe thấy tiếng Tiêu Dã ho khan, hốc mắt càng thêm đỏ, đẩy cửa đi vào, mềm giọng kêu lên: “Tiêu Dã……”, Buông chén thuốc liền đi đến gần, Tiêu Dã sợ lão nam nhân cũng dính bệnh, ngồi dậy nói: “Đừng qua đây, lây bệnh cho ngươi, ta không nỡ.”

Hà Huyền Y nghe xong càng thêm đau lòng, chảy nước mắt ngập ngừng nói: “Tiêu Dã…… Muốn ôm……”, Tiêu Dã nghe chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nói câu: “tổ tông của ta, ngươi nhất định phải lăn lộn ta, lại đây.”, Trên mặt vừa đau lòng vừa vui sướиɠ

Hà Huyền Y bị Tiêu Dã ôm lấy một hồi lâu, nước mắt hạt đậu từ hốc mắt chảy ra đều rơi vào cổ Tiêu Dã, nơi trái tim nhỏ đau đớn nóng rát, cầm lấy bát nước thuốc tỏ nhiệt trên bàn, lau đi nước mắt, liền bưng chén thuốc thành thành thật thật đút cho người ta

Nghe Tiêu Dã trêu ghẹo hắn: “Giờ còn biết đau lòng ta? Hử? Mấy ngày trước còn mặt lạnh tuyệt tình mà phải về Hà gia thôn.”, Sau khi nghe xong lão nam nhân lại khóc sướt mướt mà rơi nước mắt, môi ngập ngừng nửa ngày, mới lại nhỏ giọng nói câu: “lúc ấy ta nói…… Ô ô…… Nhưng Làm không được……”, khóe mắt đỏ bừng nước mắt, khẩn trương không biết làm sao giải thích, Tiêu Dã nhìn thấy thấp giọng nở nụ cười