Chương 14: Con gái liễu gia tìm tới cửa/ túi khóc hoàn toàn thương tâm / thị uy

Số lần Thái y ra vào tẩm điện thiên tử càng thêm thường xuyên, ai cũng biết, Tư đế lần này, sợ là không qua nổi mùa đông, thời gian một ngày Tiêu Dã hơn phân nửa không ở tướng phủ, khi hồi phủ đã là canh hai, Hà Huyền Y đã ngủ, Tiêu Dã cũng không đánh thức lão nam nhân, cẩn thận lên giường ôm người vào trong ngực, đầu ngón tay xuyên qua sợi tóc đen nhánh mềm mại của nam nhân, chắc là do mùa đông đến rồi, Hà Huyền Y càng thích ngủ hơn so với ngày trước, bị Tiêu Dã hôn lại vỗ như thế cũng không có tỉnh lại, chỉ nói mớ vài câu, liền theo bản năng cọ đến nguồn nhiệt, chóp mũi ửng đỏ để trước ngực Tiêu Dã, không biết vì sao, Tiêu Dã vậy mà như xuyên thấu qua cảnh này, nhìn thấy Hà Huyền Y của mấy chục năm sau, chắc cũng vẫn sẽ lương thiện như vậy, thành thành thật thật mà đỏ mặt gọi tên hắn

Thời tiết ngày càng lạnh xuống, nhưng mà quang cảnh mấy ngày nay, đã có bông tuyến như lông ngỗng bắt đầu rơi xuống, phủ lên cành khô trụi trơ, phiến đá xanh trong viện được phủ thêm một tầng bạc trắng, trong sân vẫn còn cây du đẹp đẽ, cái lu to chứa nước đã kết băng, lấp đầy những cành khô rơi xuống ở trong đó, mùa đông ở hoàng thành, lâu dài lại khó khăn như vậy, cũng không bằng lạnh lẽo trong lòng Liễu Ý Hoàn, một cô gái đang tuổi xanh mơn mởn, trong lòng chỉ chứa đựng vị phu quân của mình, ngoại trừ bản thân, ai cũng không biết, Tiêu Dã với xuất thân cùng bộ dạng như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là đã vào được trái tim của Liễu Ý Hoàn, cũng không có gì lạ, vốn dĩ không mong được gắn bó keo sơn, ít nhất cũng phải *cầm sắt hòa minh( cầm sắt: (琴瑟): tên hai loại nhạc khí là cây đàn cầm, đàn dài 3 thước, 6 tấc, căng 7 dây; và cây đàn sắt, loại đàn có 25 dây. Khi hai loại này cùng đàn tấu lên, âm sắc của chúng mười phần hòa điệu với nhau, người ta thường dùng nó để chúc phúc tân hôn cho hai vợ chồng hòa hợp với nhau Nguồn: Phật âm), ai ngờ sau khi gả vào tướng phủ, ngoại trừ ngày ấy ở trước cửa chỉ nhìn thoáng qua mặt của phu quân, Người mà nàng muốn ở bên cả đời

Tướng phủ To như vậy, tin tức lại vẫn lan truyền rất nhanh, thiếu gia vì một hạ nhân phòng củi ở hậu viện mà nổi giận, rất nhanh đã truyền đến tai Liễu Ý Hoàn, trong sương phòng, đốt rất nhiều than lửa, ấm áp vô cùng khiến người ta quên đi gió tuyết gào thét ngoài cửa sổ, Liễu Ý Hoàn nghe tin tức của nha hoàn từ nơi khác tìm hiểu về, mặt không biểu cảm, móng tay lại muốn đâm sâu vào trong lòng bàn tay, nhưng không thể để lộ ra khổ sở cầu mà không được trong lòng nàng

“Nghe bọn hạ nhân nói, Tiêu thiếu gia còn nhốt người nọ ở bên cạnh phòng ngủ, phái người canh giữ, tiểu thư…… Tiểu thư……”

Tiểu Ngọc gọi vài tiếng, Liễu Ý Hoàn mới hồi phục tinh thần, vẫy vẫy tay kêu nàng đi xuống, suy nghĩ lại bay xa, nàng tinh thông cầm kỳ thư họa, cũng là mỹ nhân đệ nhất ở kinh thành, lại không ngờ rằng, vậy mà bại bởi một người nam nhân, nàng thật muốn đích thân xem một chút, xem tên nam nhân đã khiến Tiêu Dã làm những việc này đến tột cùng có cái gì tốt

Tiêu Dã tuy hạn chế hoạt động của Hà Huyền Y, lại không bạc đãi, trong phòng đốt than lửa đỏ, ngăn cách gió tuyết điên cuồng ngoài cửa sổ, sợ lão nam nhân lại chạy thoát lần nữa, phái hai gã gia đinhtrông coi, Liễu Ý Hoàn mặc trên người áo choàng hồng đào, kinh diễm động lòng người, được Tiểu Ngọc che dù, ung dung thong thả đi đến trước phòng giam giữ Hà Huyền Y, nói muốn gặp Hà Huyền Y

“Phu nhân, thiếu gia từng có phân phó, ngoại trừthiếu gia, ai cũng không được gặp Hà công tử……”, Hai gã gia phó vẻ mặt khó xử nói, không dám nhìn bộ dạng cô dâu tướng phủ này ( mỹ nhân đệ nhất kinh thành đấy ~ )

“Ồ? Ngay cả ta cũng không thể gặp sao?”, Liễu Ý Hoàn dù sao cũng là con gái thượng thư, chỉ cần mắt hạnh hơi liếc, sinh ra đã có sẵn khí thế bức người liền lộ ra không cần phải nói, đủ để hù dọa hai gã gia phó dốt đặc cán mai này, hai gã gia phó còn muốn nói gì đó, mặt Liễu Ý Hoàn lại nháy mắt trầm xuống, nhất thời khiến hai gã gia phó cười khổ tránh ra, để Tiểu Ngọc bên ngoài, một mình vào phòng

Lão nam nhân còn tưởng là Tiêu Dã, tuy có chút sợ nhưng trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong, ai ngờ đập vào mắt lại là một nữ tử xa lạ, mặc áo choàng hồng đào, mắt hạnh không tốt đánh giá y, sinh ra mày liễu miệng nhỏ, mang theo hương khí thanh nhã của son phấn, Tiêu Dã cho lão nam nhân bị vài bộ quần áo tắm rửa, toàn là quần áo làm từ lụa tốt nhất, lão nam nhân lại làm thế nào cũng không chịu, Tiêu Dã không lay chuyển được lão nam nhân hai mắt đỏ bừng đẫm lệ, trở về Hà gia thôn một chuyến, lại mang những cái áo xám xịt giặt đến cũ đó về đây, giờ phút này đang mặc ở trên người Hà Huyền Y, rơi vào trong mắt Liễu Ý Hoàn, không khỏi nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, Hà Huyền Y có chút sợ hãi nữ tử xa lạ này, không khỏi rụt người đến mép giường, rũ mắt cụp mi , Liễu Ý Hoàn không nhanh không chậm, nàng biết được, Tiêu Dã đến canh hai mới trở về phủ, cởϊ áσ choàng, đi đến gần Hà Huyền Y, nói: “Ngươi biết ta là ai?”

Từ Bên trong vạt áo váy lộ đôi giày thêu, một khuôn mặt tươi đẹp động lòng người càng đến gần, là một cô gái tuổi 18 đặc biệt kiều mị, Hà Huyền Y cúi mặt xuống càng thấp, rầu rĩ nói: “Không biết.”

Liễu Ý Hoàn sau khi nghe xong cũng không tức giận, ngược lại thấp giọng nở nụ cười, bên miệng hiện ra chút má lúm đồng tiền, mở miệng lại rất có khí phách nói: “Ta là người mà hai tháng trước Tiêu Dã cưới hỏi đàng hoàng, một đời này sẽ làm bạn ở bên cạnh hắn, điều này, ngươi biết chứ?”

Thân thể Hà Huyền Y rõ ràng cứng lại một chút, bị Liễu Ý Hoàn ép đến mép giường, chống lên cột giường khắc hoa, không còn đường để lui, ngửi mùi son phấn thanh nhã trên người Liễu Ý Hoàn, nội tâm càng thêm xấu hổ, bản thân cái gì cũng không phải, danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Tiêu Dã phải là nữ tử này, trong đầu tràn ngập ý nghĩ như vậy khiến cánh mũi Hà Huyền Y không khỏi lên men, cổ họng nghẹn ngào, lại một câu cũng không nói nên lời

Liễu Ý Hoàn thấy nam nhân không thể phản bác, khí thế càng thêm kiêu ngạo, ngón tay thon dài nhéo cằm Hà Huyền Y lên, bắt Hà Huyền Y đối diện mắt hạnh dầy lạnh lẽo của nàng, cười lạnh nói: “Vậy ngươi có biết quan trọng nhất là cái gì?”, Thấy hốc mắt Hà Huyền Y rưng rưng đỏ bừng, Liễu Ý Hoàn càng thêm giận dữ, chắc chắn hắn dựa vào dáng vẻ này để câu dẫn Tiêu Dã lưu luyến ở đây, đầu ngón tay không khỏi dùng lực, nháy mắt cái cằm trắng nõn của lão nam nhân xuất hiện vệt đỏ, đến gần bên tai Hà Huyền Y gằn từng chữ: “Quan trọng nhất đó là ta có thai.”

Câu nói này nháy mắt ép nước mắt trong hốc mắt lão nam nhân ra, nức nở lắc đầu tránh thoát kiềm chế của Liễu Ý Hoàn, lại bị Liễu Ý Hoàn bắt lấy bàn tay, luân phiên lật chỗ bụng nhỏ lại, lão nam nhân nháy mắt đã không còn giãy giụa, nước mắt chảy càng nhiều hơn, Tiêu Dã có hài tử, y vốn nên cao hứng mới đúng, vì sao đau khổ như thế, tâm tư nhỏ ẩn dấu của y ở trước mặt nữ tử này không thể che giấu, Tiêu Dã thật sự là thích nàng, mới có thể thành thân với nàng

Liễu Ý Hoàn thấy đạt được mục đích, lập tức buông tay lão nam ra, có chút khinh thường cười nhạt một tiếng, trong bụng nàng thật sự có cốt nhục của Tiêu Dã hay không không quan trọng, quan trọng đó là Hà Huyền Y biết được điều này, trong bụng nàng có con của Tiêu Dã, rơi vào trong tai là tiếng đè nén nức nở của lão nam nhân, ung dung thong thả mặc áo choàng vào, đi ra cửa phòng, ai cũng không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, gió tuyết gào thét mang tiếng đè nén nức nở thành hư không

Liễu Ý Hoàn tới trước cửa phòng, ánh nến xuyên thấu qua bông tuyết bay xuống, chiếu rọi lên trên gò má trắng nõn kiều mị, vẫy tay ý bảo gia phó đến gần, Tiểu Ngọc hiểu ý tiến lên đưa nén bạc, tiếng nói Liễu Ý Hoàn nhàn nhạt xuyên thấu qua gió tuyết rõ ràng rơi vào trong tai hai gã gia phó: “Đừng nói cho thiếu gia biết ta đã tới, hiểu chứ?”

“Vâng, phu nhân.”, dấu chân trên Tuyết đọng rất nhanh đã bị gió tuyết bao trùm, giống như chưa từng có người ghé thăm

Đêm đến, Tiêu Dã theo thường lệ canh hai mới trở về, Tiêu lão Thừa tướng cố ý giao cho hắn, lần này Tư đế bệnh nặng, hơn phân nửa công việc đều giao cho hắn định đoạt, lão Thừa tướng chỉ ở bên chỉ điểm một vài chỗ, gió tuyết chấn động rơi xuống ngọn tóc trên vai, sau khi ở chậu than ủ ấm thân thể, mới cởi giày lên giường ôm Hà Huyền Y ôm vào trong lòng ngực, ngoài ý muốn phát hiện lông mi lão nam nhân vẫn còn ướŧ áŧ, lập tức trầm mặt, ra khỏi phòng gọi hai gã gia đinh trông giữ đến hỏi: “Hôm nay có người khác đến? Nói thật!”