Chương 13: Túi khóc chảy nước mắt nói tiêu dã lừa y/ trong lúc ngủ mơ vẫn rơi lệ nói mớ / h

Vì thế màn đêm buông xuống, đợi Tiêu Dã thay hỉ phục xong, đến hậu viện tìm Hà Huyền Y, lại ngoài ý muốn phát hiện phòng ngủ giống như chưa từngcó người ở, cái chăn rách nhạt màu gấp lại để đuôi giường, đồ vật thuộc về lão nam nhân, đã không còn

Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, lửa giận to đùng càn quét trái tim Tiêu Dã, đè nén cổ họng run rẩy, gọi quản gia đến dò hỏi, cho dù tìm khắp tướng phủ to như vậy, cũng không thấy thân ảnh lão nam nhân, Tiêu Dã không tin lão nam nhân sẽ trốn, ở trong nhận thức của hắn, lão nam nhân cho dù bị hắn khi dễ như thế nào, cũng thành thành thật thật mà ở bên cạnh hắn, đỏ mặt gọi hắn Tiêu Dã, đỏ mặt chủ động dâng môi khẽ hôn lên mặt hắn, nhưng khi gia đinh tìm đến hơn nửa đêm, cũng không tìm thấy thân ảnh Hà Huyền Y, Tiêu Dã không thể không tin lão nam nhân thật sự đã chạy thoát, không có ai dám suy đoán thiếu gia vốn nên ở hỉ phòng, vì sao hơn nửa đêm còn điều động bọn họ tìm một người nam nhân thoạt nhìn chả liên quan chút nào, lộ ra sắc mặt tức giận

Lão nam nhân chạy thoát, ý niệm đầu tiên trong đầu Tiêu Dã đó là trở về Hà gia thôn, mặc dù là ngày tân hôn đầu tiên, vẫn mang theo một đám gia đinh hùng hổ mà đi đến Hà gia thôn, Hà Huyền Y nhìn thấy Tiêu Dã còn có chút thất thố kinh hoảng, nói cái gì cũng không chịu ngoan ngoãn cùng Tiêu Dã trở về, cuối cùng phải động võ mới mang được người về tướng phủ, tùy ý mang vào một gian phòng ngủ, hung hăng làm một lần mới vừa lòng bỏ qua

Việc Đón dâu, Tiêu Dã gạt Hà Huyền Y, hắn thành thân với con gái nhà Liễu thượng thư, vốn là không có tình yêu, lão nam nhân có thể bbiết, cũng có thể không cần biết, Liễu thượng thư bất quá chỉ là muốn mượn nữ nhi liên lụy Tiêu gia, tướng phủ đồng ý hôn sự này, tưởng bở cho rằng người Tiêu Dã tâm tâm niệm niệm yêu thích đó là con gái nhà lão, nói vậy lúc này nhất định là trong lòng mừng thầm, cho rằng tất cả đều ở trong khống chế rồi.

Hết thảy đều trong dự kiến của Tiêu Dã, duy nhất việc lão nam nhân chạy trốn, khiến Tiêu Dã vừa tức giận lại kinh hãi, kinh hãi việc hắn vậy mà lại tức giận đến thế, đến nỗi ngày tân hôn thứ hai liền tự mình dẫn người đi Hà gia thôn mang người về, trong đầu tràn ngập du͙© vọиɠ muốn nuôi dưỡng lão nam nhân cả đời ở tướng phủ, không ai biết ý nghĩ này của hắn, ngược lại bí cảnh trong lòng vì việc lão nam nhân chạy trốn đánh vỡ, khiến Tiêu Dã buồn bực, hắn là con trai độc nhất của đương triều thừa tướng, không thể vì một chuyện nho nhỏ của người này mà đảo loạn tâm cảnh

Tiêu Dã đêm tân hôn không thấy tung tích, ngày thứ hai tân hôn cũng không đi nhìn tân hôn thê của hắn, sau khi mang lão nam nhân về liền ở luôn thư phòng xử lý công việc, đến đêm mới trở về nơi phòng ngủ giam giữ Hà Huyền Y, cho lui hạ nhân, nhẹ giọng vào phòng, lão nam nhân đã ngủ, ăn mặc một thân áo thô cũ giặt tới phai màu, ở trên giường cuộn tròn, chỉ liếc mắt một cái đã làm Tiêu Dã nảy sinh xúc động kéo lão nam nhân vào trong lòng ngực hôn môi, nhưng Tiêu Dã không làm như vậy, cởi giày lên giường, lẳng lặng mà nhìn bộ dáng Hà Huyền Y, không khỏi vươn đầu ngón tay khẽ vuốt gương mặt lão nam nhân

Hà Huyền Y ngủ không an ổn, trong mộng lúc thì là Tiêu Dã thành thân đôi mắt mỉm cười, lúc thì lại là Tiêu Dã hung hăng đè y ở dưới thân, sắc mặt lạnh lùng âm trầm, Tiêu Dã chỉ vỗ một lát, Hà Huyền Y liền mở hai tròng mắt, nhìn thấy là Tiêu Dã, nháy mắt vành mắt lại đỏ, theo bản năng mà co rúm lại, thân thể nghiêng ở mép giường, được Tiêu Dã nhanh tay nhanh mắt kéo vào trong lòng ngực, khi nhìn thấy bộ dạnglão nam nhân nguyện ngã xuống giường cũng không muốn tới gần hắn, đè nén lửa giận ầm ầm bùng nổ ra, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Hà Huyền Y!”

Hốc mắt Lão nam nhân chảy ra càng nhiều nước mắt hơn, ở trong lòng ngực Tiêu Dã vẫn không an phận vặn vẹo thân thể, kháng cự Tiêu Dã chạm vào, gương mặt chảy xuống hai hàng nước mắt ấm áp, cả người nhìn cực kì chật vật, nhưng mà một nam nhân yếu đuối hèn nhát bình thường không có gì nổi bật này, lại khiến Tiêu Dã hắn không muốn buông tay, trong đầu tràn ngập ý nghĩ, khiến Tiêu Dã không chút do dự bắt lấy môi nam nhân, đầu lưỡi thô lỗ xâm nhập liếʍ láp, hôn mang theo tức giận, như là muốn nuốt Hà Huyền Y vào trong bụng, mυ"ŧ đến khi đầu lưỡi tê dại Tiêu Dã mới buông ra

Lão nam nhân đã không còn giãy giụa, ở trong lòng ngực Tiêu Dã không tiếng động mà chảy nước mắt, nhìn thấy vậy trong lòng ngực Tiêu Dã vừa đau lòng vừa nén giận, sau một hồi lâu mới chảy nước mắt nói một câu: “Tiêu Dã…… Ngươi lừa ta……”, Đầu ngón tay nắm chặt vạt áo trước ngực Tiêu Dã, run nhè nhẹ

“Ta lừa ngươi cái gì! Hả!?”, Tiêu Dã cơ hồ là gào thét nói ra câu này, lão nam nhân tự mình chạy trốn còn hỏi hắn như vậy, thật sự không thể tha thứ

“…… Ô ô…… Ngươi lừa người…… Ngươi cưới vợ…… Gạt ta……”, Hà Huyền Y bị Tiêu Dã rống lại càng thương tâm, ôm ngực chua xót vô cùng, môi Không ngừng run rẩy, nói không thành lời, tựa như nặng nề nhẫn nhịn gì đó vô cùng lớn, giống như tằm kéo sợi tơ chua xót đem trái tim bao vây từng lớp

Trái tim Tiêu Dã cứng lại, nặng nề đau đớn, lời nói đã đến bên môi lại không biết nên giải thích như thế nào, năm lần bảy lượt muốn buột miệng thốt ra, cổ họng lại giống như nhét bông tẩm ướt vào trong, đơn giản không thể nói ra, l*иg ngực chua xót để tất cả thay thế bằng dục niệm, phảng phất như chỉ có hung hăng đè lão nam nhân ở dưới thân hôn môi, mới có thể xác định lão nam nhân giờ phút này còn ở bên cạnh mình, mặc dù đang thương tâm rơi nước mắt ( đây chính là định lý của H văn, dù vui hay buồn thì cᏂị©Ꮒ là giải quyết được hết, nếu cᏂị©Ꮒ lần 1 chưa giải quyết được thì thêm lần 2 lần 3 … Lần N… Vì vậy đừng ai thắc mắc vì sao đang thương tâm như vậy lại vẫn đυ. nhau được)

Bàn tay không chút do dự đẩy ra từng lớp áσ ɭóŧ của lão nam nhân, môi mỏng cũng phủ lên cái cổ mẫn cảm mυ"ŧ thật mạnh, đầu ngón tay kẹp nhũ tiêm đỏ hồng mềm mại của Hà Huyền Y lôi kéo, thân thể đã sớm quen thuộc Tiêu Dã dâʍ ɭσạи, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa một lát, hồng quả trước ngực liền run run rẩy rẩy đứng thẳng lên, cổ bị nam nhân gặm vừa ngứa vừa đau, khe thịt dưới thân cũng bắt đầu mà tiết ra nước nhợt nhạt, thành thật khóc nức nở mà mang theo tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, ngón tay y đặt ở trước ngực Tiêu Dã càng thêm không biết làm sao, gắt gao mà nắm lấy Tiêu Dã, bị Tiêu Dã bắt lấy, mười ngón tay đan vào nhau đặt lên chăn gấm

Ở cái cổ trắng nõn mυ"ŧ chưa đủ, Tiêu Dã còn bất mãn ngậm lấy vành tai lão nam nhân, vươn đầu lưỡi tinh tế liếʍ láp, khiến Hà Huyền Y một trận tê dại, thân thể mềm nhũn mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhẹ nhàng hôn một đường xuống phía dưới, ngậm lấy bên đầṳ ѵú bị vắng vẻ, dùng đầu lưỡi ướŧ áŧ đâm chọc đỉnh lỗ nhỏ, đem cả đầṳ ѵú đỉnh lẫn quầng vυ" đỏ tươi cùng liếʍ láp, nhìn thấy nhũ tiêm đỏ thắm dính đầy nước bọt, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, bên kia cũng vừa hồng vừa sưng, Tiêu Dã còn như trừng phạt dùng đầu ngón tay búng búng, nháy mắt liền khiến lão nam nhân căng thẳng thân thể, chảy nước mắt động tình, hoa huyệt dưới thân lúc đóng lúc mở mà mấp máy, phun ra vài cỗ chất lỏng

Tiêu Dã đẩy ra hoa môi đầy đặn do động tình mà phồng lên, cửa huyệt còn dính ái dịch tiết ra, xúc cảm ấm áp ướŧ áŧ, đầu ngón tay ở cửa huyệt với thịt đế liên tục xoa ấn lên, khiến cho lão nam nhân đột nhiên cất cao âm điệu: “Ha a…… Không muốn…… Ưm a a a a……”

Huyệt thịt lại co rút lần nữa tiết ra vài cỗ chất lỏng dính nhớp, Tiêu Dã thấp giọng cười thanh, cũng không tính toán buông tha lão nam nhân chạy trốn như vậy, hai ngón tay xâm nhập vào cửa huyệt mấp máy ướŧ áŧ, ngón cái thì ở lỗ da^ʍ nhỏ sung huyết đứng thẳng tùy ý vuốt ve xoa vê, quấy loạn xuân thủy bên trong, huyệt đạo nhiệt tình co rút lại mυ"ŧ lấy đốt ngón tay nam nhân, chỗ sâu trong huyệt đạo càng như đàn kiến gặm cắn ngứa ngáy, trong đầu Hà Huyền Y lóe lên một tia sáng, liền căng thẳng thân thể bắn ra

Lão nam nhân hỏng mất “Oa” mà khóc thành tiếng, khụt khịt cầu xin: “Ha a Tiêu Dã…… Ô ô tiến vào…… Ưm a ngứa…… Tiêu Dã ô ô……”, Lão nam nhân da mặt mỏng, chỉ có thể không biết làm sao mà gọi tên của nam nhân, chảy nước mắt muốn đuổi theo ngón tay nam nhân, Tiêu Dã lại xấu xa không chạm vào chỗ dâʍ đãиɠ của y, cười xấu xa nói: “Muốn cái gì của tướng công tiến vào?Hửm?”

“Ha a…… Muốn ô ô…… Muốn côn ŧᏂịŧ lớn của tướng công tiến vào thao…… A a……” ( dòng trên 👆 vừa mới bảo da mặt mỏng xong 🙂 ) Hà Huyền Y nức nở nói ra lời Tiêu Dã muốn nghe, còn chưa kịp phản ứng, dục căn dữ tợn của nam nhân liền đâm vào, thẳng tắp đâm mở tử ©υиɠ, chỗ dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp ở cửa huyệt hơi hơi vẩy ra ngoài, nháy mắt bị thao mở tử ©υиɠ mang đến kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, lão nam nhân lập tức cắn lên đầu vai Tiêu Dã, cho đến khi tình triều giảm bớt, mới lại chôn ở cổ Tiêu Dã yên lặng chảy nước mắt

Tiêu Dã lúc này bắt đầu dồn dập luật động, cửa tử ©υиɠ ướt mềm bao lấy *lỗ chuông ( mọi người thích gọi là lỗ sáo? Hay lỗ niệu đạo? Hay là để nguyên? ) mẫn cảm, huyệt thịt cũng ướt nóng cắn chặt, mấp máy xoắn chặt cán, khiến Tiêu Dã không khỏi muốn thao mở huyệt thịt xoắn chặt kia, nhìn bộ dạng lão nam nhân vì hắn mở ra hai chân, cửa huyệt ào ạt chảy bạch trọc sền sệt, nghĩ như vậy, cũng chả thèm quan tâm chiêu thức chín cạn một sâu gì, chỉ biết vừa nhanh vừa mạnh mẽ thao làm, trứng dái “Bạch bạch” mà đập vào bắp đùi mẫn cảm, đánh chất lỏng dính nhớp ở chỗ hai người kết hợp đến sùi bọt mép, lỗ da^ʍ ở mỗi lần thao làm , đều bị lông c* thô cứng cọ đến càng da^ʍ hơn

“A a…… Chịu không nổi ô ô…… Tiêu Dã…… Sẽ bị đâm hỏng mất ưm a……”

Dục căn Tiêu Dã đã nóng lại còn che kín gân xanh dữ tợn, không chỉ có cọ đến chỗ da^ʍ trong huyệt thịt, còn đỉnh va chạm tới tâm huyệt, mở ra nếp uốn chỗ sâu trong huyệt đạo, ở cửa tử ©υиɠ tàn sát bừa bãi, lão nam nhân rất nhanh liền không chịu nổi, huyệt đạo co rút tiết ra lượng lớn nước dịch dính nhớp, thân thể trắng nõn ửng đỏ mê người, nằm trong lòng ngực nóng bỏng của Tiêu Dã, ngơ ngẩn nhìn chỗ hai người kết hợp dục căn sưng to không ngừng ra vào, tiếng nói mềm mại mang theo giọng mũi dày đặc, hít cánh mũi đỏ bừng chảy nước mắt xin tha