Chương 15: Hoàng đế băng hà / túi khóc lại chạy trốn lần nữa / tướng quân công x mạnh miệng mềm lòng hoàng đế thụ couple phụ lên sân khấu / ăn đường / thịt ngọt )

Nịch Tình - Chương 15: Hoàng đế băng hà / túi khóc lại chạy trốn lần nữa / tướng quân công x mạnh miệng mềm lòng hoàng đế thụ couple phụ lên sân khấu / ăn đường / thịt ngọt )

Tư đế cuối cùng cũng không qua khỏi mùa đông này, ở lần thượng thọ sắp tới không chống đỡ nổi qua đời, di chiếu giao cho tiêu lão Thừa tướng, triệu hồi quần thần và các hoàng tử tuyên đọc: “…… Kỳ thân vương Tam hoàng tử Tạ Lẫm Kỳ phẩm chất lương thiện, là người có phép tắc…… Nhất định có thể kế thừa đại thống, nối nghiệp trẫm đăng cơ, tức vị trí hoàng đế, gọi quần thần biết trước, rồi chiêu cáo thiên hạ……”

Nói xong quần thần cùng các hoàng tử dập đầu, đưa Tư đế vào trong hoàng lăng, nơi làm đại lễ đăng cơ, Thất hoàng tử cũng dập đầu, mặt nhìn không ra chút dị sắc nào

Ngày thứ hai, thời tiết đầu mùa xuân còn mang theo một chút hàn ý, Tư đế còn chưa chôn cất vào hoàng lăng, phía bắc đã truyền ra tin tức, nơi đóng quân phía bắc cầu viện quân đội, đánh cờ hiệu của Thất hoàng tử, phía nam tấn công thành trì, tin tức bị tiêu lão Thừa tướng đè xuống, đợi hoàn thành lễ tang Tư đế mới nói ra, cục diện lập tức giương cung bạt kiếm, Thất hoàng tử Tạ Lẫm Hiên ở trong triều không ít người đi theo, hộ vệ quân ở kinh thành cũng âm thầm thu mua không ít, an toàn rời đi, đi xa mấy chục bước vòng trở lại, cuối cùng quỳ xuống hướng về phía hoàng lăng dập đầu rồi mới rời đi

Tiêu Dã lại càng thêm bận rộn, đã mấy ngày nay chưa từng về phủ, quân đội Thất hoàng tử hơn phân nửa là người phía bắc, tài giỏi dùng ngựa chiến đấu, quân đội Tam hoàng tử chi viện lại liên tiếp bại lui, chiêu dũng trướng quân trong triều cũng do dự, trong quân một phần ba binh lính cũng bị Thất hoàng tử thu mua, Binh Bộ Thượng Thư do Thất hoàng tử bài bố, mọi việc chiêu binh mãi ngựa tất cả đều đổ xuống người Tiêu Dã, Tiêu lão Thừa tướng tuổi già, còn mượn việc này giao chức Thừa tướng cho Tiêu Dã

Bên phía tướng quân phủ, Tam hoàng tử đã ba lần cầu kiến chiêu dũng tướng quân, nhưng lại bị ngăn ngoài cửa, bên ngoài quản gia vẻ mặt khó xử nói: “Tướng quân nói, ai đến cũng không gặp, thiên tử đến cũng không gặp.”

Tạ Lẫm Kỳ mới hai mươi tuổi, tuy xuất thân hoàng gia, so với nam tử bình thường khác trầm ổn hơn nhiều, nhưng sau năm lần bảy lượt bị từ chối, cuối cùng bị làm cho đỏ mặt, vành mắt ửng đỏ nói: “Đi nói cho tướng quân nhà ngươi biết, nếu như hắn còn không chịu gặp ta, ta sẽ ném ngọc bội kia.”

Giọng nói lại mang theo một chút giận dỗi, không bao lâu quản gia đã trở lại, nói: “Tướng quân mời Tam hoàng tử vào phủ.”

Trong phòng, Lục Nghiêu đang thong thả ung dung mà pha trà, thấy Tạ Lẫm Kỳ tới, đến đầu cũng không ngẩng lên, nhàn nhạt nói câu: “Đến? Có Chuyện gì?”

“Lục Nghiêu, ngươi đừng có biết rõ còn cố hỏi!”, Tạ Lẫm Kỳ thấy mí mắt hắn cũng không thèm nâng lên, không hiểu vì sao ngực như bị đè nén, nghiến răng nghiến lợi nói, vành mắt ửng đỏ rũ xuống đè nén tức giận trên gương mặt trắng nõn, không hề có khí thế nói

“Nghe quản gia nói, ngươi muốn ném ngọc bội ta tặng cho ngươi?”, Lục Nghiêu nhấp một ngụm trà hương thơm lan tỏa bốn phía, quay đầu hỏi

“Vậy thì làm sao?”, Tạ Lẫm Kỳ không chút khách khí lên tiếng

“Làm sao? Tam hoàng tử đến tướng quân phủ của ta lại không cao hứng như vậy? Người đâu, tiễn khách.”

Lục Nghiêu một hơi uống cạn sạch nước trà, cởi giày lên giường, ánh mắt sắc bén nhìn xuống trên người Tạ Lẫm Kỳ trước mặt

“Ngươi —— Lục Nghiêu, ngươi đừng có khinh người quá đáng!”

Tạ Lẫm Kỳ nâng lên hốc mắt ửng đỏ nhìn về phía Lục Nghiêu, thấy người nọ như cũ một bộ thờ ơ, giọt nước mắt to như hạt đậu không khỏi như mưa rơi xuống, như bị rút đi sức lực cũng cởi giày lên giường, ngoan ngoãn ôm lấy vòng eo cường tráng của nam nhân, chôn vào ngực nam nhân môi run run nức nở: “Lục Nghiêu…… Ô ô…… Ngươi khinh người quá đáng…… Khinh người quá đáng……”

“Cởϊ qυầи áo ra.” ( ủa kỳ cục zậy? Bẻ lái xoành xoạch là sao?)

Lục Nghiêu nhìn bộ dạng khóc nức nở của Tạ Lẫm Kỳ, sắc mặt có chút dịu lại, thấy Tạ Lẫm Kỳ không chịu làm theo, ngữ khí nặng nề nói: “Cởϊ qυầи áo ra!”

Tạ Lẫm Kỳ hiển nhiên sửng sốt một chút, nước mắt ấm áp đọng lại đảo quanh hốc mắt, thân thể lại run rẩy muốn xuống giường, Lục Nghiêu làm sao để y đi, đè người xuống dưới thân nói: “Tam hoàng tử cho rằng tướng quân phủ của ta là nơi muốn vào thì vào, muốn ra là ra?”

“Lục Nghiêu, ta, ta biết ngươi lại muốn nhục nhã ta…… Ô ô…… Ngươi, ngươi nếu không chịu xuất binh, ta có thể nghĩ biện pháp khác chính là……”

Trên hai gò má Trắng nõn hiên lên hai hàng nước mắt ướŧ áŧ, nhìn vào trong mắt cực kỳ đáng thương

“Ồ? Ta nhục nhã ngươi? Ta tuy là tướng quân, nhưng không có bản lĩnh nhục nhã Tam hoàng tử, thiên tử tương lai.”

Lời nói mang theo ngữ điệu trào phúng, rơi vào trong tai Tạ Lẫm Kỳ, khi nãy ở bên ngoài bị từ chối, sau khi vào phủ nam nhân mặt lạnh xa cách hợp lại với nhau bùng nổ thành nước mắt chảy càng nhiều hơn, khiến cho Lục Nghiêu thấp giọng nở nụ cười, “Ta lúc trước tại sao không phát hiện, ngươi thích khóc như vậy,hửm?”

Tạ Lẫm Kỳ thật sự cảm thấy nam nhân xấu xa vô cùng, nhục nhã y không nói, còn cười nhạo y, giãy giụa muốn xuống giường, lại bị Lục Nghiêu gắt gao giữ chặt dưới thân, nói: “Tam hoàng tử cần phải nghĩ kỹ, ra khỏi tướng quân phủ của ta sẽ không có cơ hội vào lần nữa, trong thiên hạ, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi, Tam hoàng tử hiểu chứ?”

“Này, vậy ngươi muốn thế nào?”

Tạ Lẫm Kỳ không ngốc, đương nhiên biết lời nam nhân nói là sự thật, khụt khịt nói, hai tròng mắt rũ xuống, nhìn giống như mặc người xử lý

Lục Nghiêu là chờ những lời này của y, kéo đốt ngón tay trắng trẻo của Tạ Lẫm Kỳ đặt lên phía trên cánh môi của mình, ý vị không cần nói cũng biết, Tạ Lẫm Kỳ do dự một lát, vẫn đưa môi hôn lên, lại đỏ mặt nhanh chóng thối lui, nói: “Đại trượng phu phải biết giữ lời hứa, Lục Nghiêu, ngươi đồng ý giúp ta xuất binh, không thể…… Ô~”, còn chưa có nói xong, đã bị Lục Nghiêu đè ở dưới thân ngăn chặn đôi môi

đốt ngón tay hữu lực hơi hơi dùng sức ở cằm, đầu lưỡi đã cạy ra khớp hàm ngườidưới thân, bắt lấy cái lưỡi trốn tránh dây dưa, miệng không thể khép kín nước bọt không kịp nuốt theo khóe miệng uốn lượn chảy xuống

Cổ họng Tạ Lẫm Kỳ phát ra tiếng nức nở như mèo nhỏ, cho đến khi mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, mới được Lục Nghiêu buông ra, khi môi lưỡi rời đi còn mang theo chỉ bạc da^ʍ mĩ, hô hấp ấm áp giao hòa giữa chóp mũi hai người, còn chưa mở miệng, đã nghe Lục Nghiêu ở bên tai ác liệt nói: ” vừa rồi mới chỉ là chút lợi tức nhỏ thôi.”

Hô nhỏ một tiếng đã bị nam nhân lột sạch quần áo, thân thể sống trong nhung lụa trắng nõn bại lộ trong không khí, đường cong mềm mại, khiến người nhìn cảnh đẹp ý vui

Tạ Lẫm Kỳ bị nam nhân lột sạch quần áo trong nháy mắt ngây người, còn chưa kịp giãy giụa, đã bị Lục Nghiêu ôm vào trong lòng ngực, hai chân trắng nõn mở rộng ra vòng eo hạ xuống, bí cảnh xấu hổ phía sau bị hai đốt ngón tay xâmnhập, thân thể nhất thời căng thẳng chui vào trong lòng ngực Lục Nghiêu, tránh né đốt ngón tay của nam nhân, lại bị gắt gao giam cầm, “Không…… Ô ô…… Đừng đυ.ng…… Lục Nghiêu…… Lục Nghiêu!”, đuôi mắt thậm chí còn rơi xuống nước mắt sợ hãi không biết làm sao

“Đừng lộn xộn!”, Lục Nghiêu vỗ vỗ mông thịt trắng nõn của Tạ Lẫm Kỳ! Có chút hung tợn nói, đốt ngón tay lại càng không chút do dự chọc vào lỗ nhỏ mềm mại, thân thể đã sớm quen thuộc sự đυ.ng chạm của nam nhân, rất nhanh đã nhiệt tình đáp lại, cửa huyệt trở nên ướt mềm, thành ruột cũng trở nên dính nhớp, mυ"ŧ lấy đầu ngón tay đâm chọc của Lục Nghiêu, ngón tay đâm chọc có thể mơ hồ thấy được mị thịt đỏ thắm, phát ra tiếng nước “Òm ọp” dính nhớp

“Lục Nghiêu…… Ha a…… Không muốn…… Ưm a……”

Đầu ngón tay Lục Nghiêu chuẩn xác tìm được điểm nhỏ gồ lên ở thành ruột, không nặng không nhẹ ấn một cái, lòng bàn tay có chút thô ráp, càng thêm kí©h thí©ɧ, lập tức khiến Tạ Lẫm Kỳ lắc đầu chảy nước mắt, tay chân luống cuống che lại trym nhỏ ngẩng đầu phía trước, Lục Nghiêu thấp giọng mà cười một tiếng, mở ra ngón tay che lại của Tạ Lẫm Kỳ, vươn tay nắm lấy thân trym nhỏ tuốt động lên xuống, thỉnh thoảng chạm qua lỗ sáo chảy dịch, nước mắt Tạ Lẫm Kỳ càng chảy hăng hơn

“Hừ a…… Lục Nghiêu…… Ô ưm…… Cho ta bắn ô ô……”

Phía Trước phía sau đều cùng chịu kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, Tạ Lẫm Kỳ rất nhanh có dấu hiệu muốn bắn, lại bị Lục Nghiêu bóp chặt lỗ sáo, chỉ trong chốc lát vừa thẹn vừa tức, một đôi con ngươi đầy sương mù mông lung nhiễm ánh nước, đuôi mắt ửng đỏ động tình

“Gọi tướng công ta sẽ cho ngươi bắn.”, Lục Nghiêu không thể nghi ngờ nói, lòng bàn tay cọ qua thân trym cùng trứng dái phía dưới, càng thêm kí©h thí©ɧ thần trí Tạ Lẫm Kỳ

“Ô ưm…… Tướng công…… Ưm tướng công…… Ha a a a……”, Tạ Lẫm Kỳ có chút mê muội gọi, du͙© vọиɠ mãnh liệt khiến y có chút hỏng mất kêu khóc, âm điệu mang theo một chút ý vị làm nũng, trong đầu xuất hiện lên một tia sáng, ngón tay run rẩy ôm chặt Lục Nghiêu, bạch trọc dính nhớp bắn đầy bàn tay Lục Nghiêu

“Ô ô…… Lục Nghiêu…… Ngươi, ngươi khinh người quá đáng ô ưm…… Khi dễ người ô ô……”, Tạ Lẫm Kỳ chôn trong l*иg ngực Lục Nghiêu dồn dập thở hổn hển, thần trí hơi trở về chút lại “Ô” mà khóc thành tiếng, nước mắt ấm áp thấm ướt vạt áo trước ngực Lục Nghiêu, y vốn là bỏ đi thân phận tôn quý mà đến cầu Lục Nghiêu xuất binh, còn bị Lục Nghiêu khi dễ như vậy

“Lúc trước không cho phép ta xuất hiện trước mặt ngươi, ta tuân thủ, hiện giờ tự ngươi đưa tới cửa tới, làm sao? Ta Còn không đủ trí khí?”, Lục Nghiêu có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, giúp người lau đi nước mắt phía đuôi mắt

“Ta —— ta —— ô ô……”, Tạ Lẫm Kỳ giống như bị người ta vạch trần tâm tư, thẹn thùng lại không biết làm sao, chỉ có thể gắt gao nắm chặt quần áo trước ngực nam nhân, rũ mắt chảy nước mắt

“Dây là do ngươi không tuân thủ ước định, ta sẽ không buông tay nữa đâu.”,

Lục Nghiêu cởϊ qυầи áo, lộ ra thân thể tinh tráng hữu lực, một lần nữa ôm người vào trong lòng ngực, đỡ nghiệt căn dữ tợn sưng to chen vào cửa huyệt ướt mềm, đem tràng dịch dính nhớp chảy ra một chút, dịch thể dinh dính nhỏ giọt ở lông trym, bắt đầu không ngừng dùng sức luật động

“Ô trướng quá…… Ha a sẽ bị đâm hỏng mất…… A a ô nhẹ chút……”,

Lục Nghiêu đã nghẹn mấy tháng dục hỏa, hiện giờ có thể phát tiết ra, làm sao mà nhẹ chút được, nhéo mông thịt trắng nõn kia lại banh rộng ra mà thao vào, trứng dái đánh lên bắp đùi trắng nõn kêu đến “Bạch bạch” rung động, qυყ đầυ cực nóng đâm nghiền nát huyệt tâm, cửa huyệt tràng dịch dính nhớp càng thêm nhiều, cán cọ đến nơi mẫn cảm nhô lên, trym nhỏ phía trước Tạ Lẫm Kỳ lại bắt đầu run run rẩy rẩy đứng thẳng lên

“Lục Nghiêu…… Xuất binh…… Ha a a a…… Ô ô chậm một chút…… Xuất binh ô ưm……”, đuôi mắt Tạ Lẫm Kỳ không ngừng lăn xuống nước mắt động tình, lại vẫn không quên mục đích lần này, nức nở lên tiếng nói

“Thành thật chút!”, Lục Nghiêu có chút tức giận nhéo lên mông thịt che kín vệt đỏ một phen, đâm càng thêm mạnh, nếp uốn cửa huyệt bị cán trym sưng to căng ra, Tạ Lẫm Kỳ ăn đau lại càng hút chặt hơn, đuôi mắt rơi xuống nước mắt ủy khuất, rầm rì kêu Lục Nghiêu đừng đánh, thân thể trắng nõn bị đỉnh đến không ngừng run lên, lại chui vào nằm trong lòng Lục Nghiêu, ở l*иg ngực che kín mồ hôi mỏng của nam nhân khẽ liếʍ

Theo Bản năng lấy lòng khiến mặt mày lạnh lẽo của Lục Nghiêu cong lại, nở nụ cười, chậm dãi thọc vào rút ra, kéo Tạ Lẫm Kỳ vào càng sâu trong tình triều……

Tiêu Dã đã gần mười ngày chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, sau khi chiêu dũng tướng quân đồng ý xuất binh, gánh nặng trên vai Tiêu Dã nhẹ chút, cấp dưới chiêu dũng tướng quân có kinh nghiệm chiến đấu phong phú lãnh tướng huấn luyện binh lính, ít nhiều so với Tiêu Dã tốt hơn chút, mang theo một thân bụi đất với mệt mỏi trở về phủ, xoa xoa ấn đường gọi gã sai vặt hầu hạ đi gọi hai gã gia phó trông coi Hà Huyền Y