Chương 12: Chó sói nhỏ thành thân / túi khóc siêu cấp thương tâm khóc chít chít / chạy trốn

Hà Huyền Y thấy Tiêu Dã lại lần nữa xuất hiện trước mặt mình, trong lòng đương nhiên là vui mừng, tuy rằng không rõ vì sao hạ nhân khác thấy Tiêu Dã đều phải nhất mực cung kính kêu một tiếng thiếu gia, ngược lại cũng không nghĩ nhiều, Tiêu Dã mỗi lần hỏi y ở tướng phủ đợi hắn thì làm cái gì, đều chọn chuyện tốt nói cho Tiêu Dã nghe, lão nam nhân trung thực, cảm thấy đã là cầm tiền của người ta, đương nhiên là phải làm việc cho tốt, mỗi ngày đều tận tâm làm hết mọi việc ở phòng củi, nhưng mà mấy ngày nay, phòng chứa củi củi đốt đã được chất cao như ngọn núi nhỏ, rảnh rỗi, đương nhiên sẽ để người khác sai phái

Hà Huyền Y chắc chắn sẽ không từ chối, từ trước ở Hà gia thôn, khi ngày mùa hàng xóm hỗ trợ lẫn nhau chính là chuyện bình thường, ở trong mắt lão nam nhân, đây cũng không khác gì như ở Hà gia thôn giúp nhà đại nương bên cạnh bó lúa, trừ lần đó ra, Tiêu Dã mỗi lần hỏi y có yêu hắn hay không, Hà Huyền Y cũng đỏ mặt thành thành thật thật mà đáp

Tiêu Dã như là rất thích bộ dạng Hà Huyền Y đỏ mặt nói thích hắn, ở trên giường tóm được cơ hội liền đưa môi đến bên tai Hà Huyền Y đặt câu hỏi, ánh mắt đen ướŧ áŧ đều dừng ở trên người hắn, làm cho ai kia không khỏi đuôi lông mày khóe mắt cong lên, mỗi lần Hà Huyền Y nhìn mắt phượng mỉm cười liền mơ màng ngốc nghếch gật đầu

Đương triều Tư đế quản lý triều cương hơn 30 năm, cuối cùng ngã bệnh, “Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ”, Thái Y Viện chữa trị tình trạng lại vẫn không tốt được, cả đời tư đế sinh được bảy người con trai, nên người cũng chỉ có bốn người, Đại hoàng tử Tạ Lẫm từ lúc sinh ra đã là một con ma ốm, không biết phải tốn bao nhiêu thuốc bổ thân thể, mới giữ được lại một cái mạng; Nhị hoàng tử Tạ Lẫm Dục không học hành không làm ăn, mẫu phi cũng không được sủng ái, đương nhiên không lọt mắt Tư đế, sau khi cập quan liền ban cho đất phong dời khỏi hoàng thành, còn lại Tam hoàng tử cùng Thất hoàng tử tất nhiên là hai người có phẩm hạnh, mẫu phi Tam hoàng tử chính là cháu gái Thái Hậu đương triều, hiện giờ là Hoàng Hậu, là thanh mai trúc mã với Tư đế, Tam hoàng tử tuy phẩm chất hiền lương lại không mất quả quyết, hành sự trầm ổn từng bước, từng giúp Tư đế xuống phía nam trị nạn lũ lụt, làm việc có chừng mực, lòng mang thiện tâm, an bài bố trí thỏa đáng cho dân, khống chế được lũ lụt

Thất hoàng tử cũng đối nhân hữu lễ, ở trước mặt Tư đế làm người hành xử nước chảy không lọt ( chém bừa), phải gọi là tìm không ra một tia sai lầm, chỉ là nội tâm ẩn dấu có thù tất báo, tính tình xúc động nóng nảy, Tư đế cũng thấy ở trong mắt, nên từ trong cung truyền ra tin tức nhanh chóng lập Tam hoàng tử làm Thái Tử, liền không kìm nén được mà âm thầm mượn sức quần thần, ai cũng không dám phỏng đoán việc lập người kế vị này, tin tức tất nhiên là Tư đế thả ra, một phen so sánh, trong lòng đương nhiên đã có cân nhắc, lần này nhiễm bệnh nằm trên giường nghe tâm phúc nói ra tin tức: “Thất hoàng tử đã ở phía bắc âm thầm chiêu binh mua ngựa.”, Không tiếng động hồi lâu, cuối cùng là thở dài một hơi, nhàn nhạt nói câu: “Đi xuống đi.”

Cứ như vậy, nói cho cùng cũng là mình có lỗi với mẹ đẻ Thất hoàng tử, coi như là cho hắn một cơ hội cuối cùng

Trong triều quần thần bề ngoài đều là lo lắng cho long thể Hoàng Thượng, ngóng trông thân thể Tư đế từ từ chuyển biến tốt đẹp, đến Thái Y Viện hỏi thăm tới tin tức, lại đều ngầm có cân nhắc, chỉ có Tiêu gia, tiêu lão Thừa tướng vẫn mỗi ngày vào cung đến trước mặt tư đế, giúp đỡ xử lý tấu chương từ quần thần dâng lên

Tiêu Dã cập quan là có thể cưới vợ, trong triều không biết bao nhiêu nữ nhi con gái các vị quan đều hướng đến, lại cũng không dám mơ mộng viển vông, chỉ có Hộ Bộ Liễu thượng thư trước là vào tướng phủ thăm hỏi, không dấu vết mà đề ra tiểu nữ nhà mình, ai ngờ Tiêu lão Thừa tướng ngược lại ngỏ ý hỏi cưới với thượng thư, nói Tiêu Dã vẫn luôn âm thầm thích tiểu nữ nhà Liễu thượng thư, mấy năm qua xấu hổ không dám mở miệng, sau khi cập quan mới dám bày tỏ cõi lòng với lão Thừa tướng, muốn cùng tiểu thư nhà Liễu thượng thư kết làm *Tần Tấn chi hảo ( thời xưa hai nước Tần và Tấn chơi với nhau bằng việc liên hôn hai nước, còn ý nghĩa được hỉu ở đây là kết thông gia)

Hết thảy đều trong dự liệu của Tiêu Dã, Tiêu gia có được vinh hoa phú quý mà người thường không cách nào có được, đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm người khác không chịu, theo lời thám tử Tiêu gia bẩm báo, mấy ngày trước Liễu thượng thư đã cùng Thất hoàng tử âm thầm gặp mặt, cuối cùng là không kìm nén được mà vào cửa tướng phủ, Tiêu gia là một cái thuyền lớn, thượng thư muốn chiếm làm của riêng, thiên tử cũng muốn nắm chặt ở trong tay,

Tiêu gia vẫn luôn treo cờ hiệu hoàng gia, luôn an ổn trải qua, hưởng vinh hoa quyền quý đến nay, nên lựa chọn như thế nào, Tiêu Dã kế tục tiêu lão Thừa tướng đương nhiên là tâm như gương sáng, Tư đế hướng đến Tam hoàng tử mà không phải Thất hoàng tử, đây còn có gì chưa rõ ràng, cố tình có ít thần tử lại không hiểu được, cũng có thể là biết rõ còn cố phạm thôi

Hoàng thành tuy lớn, lại cũng không quá ba ngày, tin tức con trai độc nhất thừa tướng đương chiều cưới con gái Hộ Bộ Thượng Thư, liền giống như gió thu co rúm lại?????, truyền đến mỗi một góc trong thành đều biết, Tiêu Dã cập quan không lâu, con gái nhà thượng thư năm nay cũng vừa mới tròn mười tám, gọi là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, cho dù là xuất thân, bộ dạng, tuổi tác đều không thể bắt bẻ mối hôn sự này, Tư đế bệnh nặng, quần thần cũng so với ngày xưa ít nói hơn nhiều, lại đều ở trong tối tự cân nhắc cọc hôn sự ngoài ý muốn này

Hà Huyền Y lại không hiểu được, hạ nhân phòng củi chính là hạ nhân cấp thấp nhất trong tướng phủ, cộng thêm lão nam nhân có chút chất phác, đương nhiên là không có ai chủ động nhắc việc này với y, hậu viện lại được ngăn cách bởi tiền viện đang vui mừng trang trí, *hồng sơn (Giải thích: Mái nhà có một mái dốc mà đỉnh của nó được đỡ bởi bức tường của một công trình cao hơn gần [[kề.]] nguồn tra Google) hình trụ đã treo lên lụa đỏ, hạ nhân ở trước viện rửa dọn cốc uống rượu , đèn l*иg treo trên đỉnh hành lang đã được tinh tế mà lau đi bụi phủ phía trên, toàn bộ tướng phủ đều đắm chìm trong bầu không khí vui mừng, trước viện hoa quế vàng tươi bị gió thổi bay, trên phiến đá xanh dưới mặt đất phủ xuống một tầng màu sắc màu ấm áp, chói lọi mà chiếu trong tròng mắt người, trong không khí ngọt ngào khiến người vô pháp xem nhẹ

Hôm nay là ngày Tiêu Dã cầu hôn, năm ngày sau liền sẽ cưới con gái nhà thượng thư, trở về có chút muộn, đến khi vào phòng Hà Huyền Y đã là ngủ rồi, đạm sắc đắp ở trên người, Tiêu Dã cởi giày lên giường quen thuộc mà ôm người vào trong ngực, chỉ trong chốc lát liền hôn người tỉnh, thấy mắt lão nam nhân mê mang mơ màng lại theo bản năng chui vào trong lòng ngực hắn, không hiểu sao ngực lại có chút hoảng hốt buồn, vì sao?

Có lẽ là hắn tặng sính lễ vốn nên cho lão nam nhân lại tặng cho một nữ tử chả liên quan, cũng có thể là hắn đem mắt vốn để mỉm cười với lão nam nhân, đến nay mỗi ngày vô số lần dừng ở trên người con gái nhà thượng thư, nói cho cùng, cũng là hắn không muốn, nghĩ như vậy, lại không khỏi nắm lấy cánh môi Hà Huyền Y hôn lên, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng ướt mềm, cướp đi hô hấp của lão nam nhân, lão nam nhân có chút bất mãn rầm rì, sau đó trợn mắt nhìn thấy thân ảnh Tiêu Dã, liền trúc trắc mà đáp lại, hôn một hồi kết thúc, xoang mũi hừ nhẹ lại mang theo chút khóc nức nở

Ăn lão thỏ con nghe lời vào trong miệng rồi, trong lòng Tiêu Dã lập tức vui lên, ôm người cười nói: “Nhìn thấy hoa quế trong viện không? Có muốn ăn bánh hoa quế không?”

Hà Huyền Y khi còn nhỏ ở nhà đại nương cách vách được ăn một lần, hương vị mềm mại ngọt ngào trong miệng, nghe Tiêu Dã hỏi như vậy, đương nhiên là chớp chớp mắt với Tiêu Dã, gật gật đầu, chọc cho Tiêu Dã thấp giọng nở nụ cười, cũng không chịu được lăn lộn y, ôm người thành thành thật thật nhắm hai mắt lại

Ngày Tiêu Dã đón dâu là 18/ 10 âm lịch, bất tri bất giác đã tới rồi, ở trong viện tướng phủ bày mấy chục chỗ ngồi bàn tiệc, dành cho bạn bè thân thích cùng với *đồng liêu (bạn làm quan với nhau, có thể coi là đồng nghiệp) trong triều đình, cũng ở bên ngoài phủ bày trăm bàn tiệc, dân chúng bá tánh trong thành đến tham gia, bữa tiệc lần này không chỉ là hôn sự rực rỡ vẻ vang đối với tướng phủ, còn là vì Hoàng Thượng cầu phúc, để không khí vui mừng này có thể mang khí bệnh trên người Tư đế đi, long thể hồi phục

Ở Hậu viện Hà Huyền Y còn chưa biết rõ vì sao bọn hạ nhân khuân mặt vui sướиɠ, liền đυ.ng phải A Phúc phòng bếp, hai người quan hệ coi như không tồi, dù sao Hà Huyền Y ở tướng phủ số lượng người có thể nói chuyện không nhiều lắm, liền vội vàng mở miệng nói: “A Phúc, trong phủ có việc gì vui sao?”

“Ai u, ngươi tên ngốc này, còn đứng đây làm gì, hôm nay chính là ngày tốt của tướng phủ, thiếu gia đón dâu cũng vội vàng đi nhìn một cái!” Nói xong cũng không đợi Hà Huyền Y phản ứng, lôi kéo người chạy đến viện phía trước, nếu là ngày thường, hạ nhân hậu viện không được đi đến tiền viện, nhưng hôm nay lại là ngày vui Tiêu Dã đón dâu, thêm một người cũng nhiều thêm một phần không khí vui mừng, vận khí tốt không chừng còn có thể được thừa tướng phu nhân thưởng bạc, hành lang tiền viện đã là chen đầy hạ nhân tướng phủ, vóc dáng A Phúc còn thấp, cần nhón chân lên mới có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, Hà Huyền Y lại không cần như vậy, liền có thể nhìn tình trạng trong viện, chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy trong đình viện người mặc hỉ phục đỏ thắm Tiêu Dã, một đôi mắt đen mỉm cười nhìn về trước cửa, chờ ý trung nhân của hắn,Hà Huyền Y lập tức như rơi vào động băng

Đến giờ lành khởi kiệu, tân nương tử xuống kiệu cũng là giờ lành, hỉ bà nắm tay đi qua cửa như ý, thong thả ung dung đi đến trước mặt Tiêu Dã, hỉ bà ở trên tay hai người buộc đoạn lụa đỏ thắm, nhan sắc vui mừng nháy mắt ép ra nước mắt lão nam nhân, khăn hỉ che sắc mặt tân nương nhìn không rõ, ánh mắt Tiêu Dã mỉm cười lại nhìn càng rõ ràng, vẫn luôn dừng ở trên tay buộc lụa đỏ thắm của tân nương, chắc là thật lòng vui mừng (chém ~)

trái tim Hà Huyền Y kịch liệt đau đớn, phảng phất như bị người hung hăng xé rách lại đổ nước dịch chua xót vào trong, rõ ràng…… Rõ ràng người đang mặc hỉ phục đỏ thắm kia đêm qua còn ôm mình ở trong ngực, mỉm cười đưa môi hôn khóe mắt y, như là bị rút đi sức lực bản thân, hồi lâu mới có thể từ cổ họng gian nan phun ra một câu: “Tiêu Dã…… Ô ô…… Ngươi gạt người…… Gạt người ô ô……”, nước mắt Ấm áp chảy đầy mặt, mơ mơ hồ hồ nhìn Tiêu Dã lấy lụa đỏ dắt tân nương, chậm rãi vào thính đường, cho đến khi góc áo đỏ thắm biến mất trong tầm mắt, lại khó tìm ra tung tích

Khách khứa đã là bắt đầu vô cùng náo nhiệt ngồi vào vị trí uống rượu, trên hành lang hạ nhân cũng bàn tán sôi nổi, Hà Huyền Y còn giật mình tại chỗ, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà nhìn cửa phòng đường thính, bị A Phúc gọi, mới xoay người đi trở về, cực lực nén xuống nước mắt trong hốc mắt, về tới chỗ ở hậu viện đóng cửa chốt khóa, mới đỏ con mắt không tiếng động mà rơi nước mắt, giống như cọng rơm cứu mạng từ tủ đầu giường lấy ra ngọc bội Tiêu Dã tặng cho y, tinh tế mà nhìn, ngực buồn đến không thở nổi, “Tiêu Dã…… Ta không bao giờ tin ngươi nữa…… Ô ô thì ra trong mơ đều là sự thật…… Nói đều là khinh thường ta……”