Chương 11: Câu chuyện về lão nam nhân vất vả đi tìm chồng và được một phen “bù đắp” thỏa đáng từ chồng iu~

Mồng 9 tháng 9 Âm lịch, là ngày quan trọng thứ hai trong năm,ở tướng phủ ngoại trừ đêm 30 giao thừa, ngày hội long trọng nhất, ngày mà mỗi lần đến ngày này Tiêu lão Thừa tướng đều phải tắm gội dâng hương, ở từ đường Tiêu gia dâng hương cho liệt tổ liệt tông, Tiêu gia từ xưa, đã là cành đầu của gia tộc ( vẫn đang chém đấy)

Khác với mọi năm chính là, năm nay Tiêu Dã chính là người dâng hương, thứ nhất Tiêu Dã đã qua lễ nhược quán ( cái lễ mà dành cho bọn con trai đủ 20 tuổi thời xưa ), thứ hai Tiêu Dã là con trai độc nhất của Tiêu lão Thừa tướng, Tiêu Dã vừa cập quan, Thừa tướng đã gần năm chục tuổi, cố ý muốn giao chức vị Thừa tướng cho hắn, trước tiên ở từ đường dâng hương cho tổ tiên, đợi khi mọi việc trôi chảy, thì vào quan trường học tập

Ngày hôm nay cũng là ngày mà hạ nhân trong tướng phủ thích nhất, lão Thừa tướng tốt bụng, thừa tướng phu nhân lại tin phật, cho rằng thế gian này điều tốt việc xấu, đều có luân hồi, cả một đời làm nhiều việc thiện, thì kiếp sau có được duyên phận hạnh phúc, thường hay đến lễ tế tổ, liền gọi hạ nhân triệu tập tới từ đường, hoặc nhiều hoặc ít mà phát một chút tiền bạc, hạ nhân được bạc, trong lòng vui mừng, thừa tướng phu nhân thật tốt bụng, an tâm lui xuống

Tiêu Dã nhìn đám người mênh mông, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hà Huyền Y trong đám người, kinh hãi vui sướиɠ điên lên đến muốn bỏ hết lễ nghĩa, ôm người vào trong lòng ngực, bàn tay trong tay áo gấm không ngừng nắm chặt lại buông ra, qua hồi lâu mới rời ánh mắt từ thân ảnh lão nam nhân đi, hàm chứa ý cười nhìn về phía từ đường đặt bài vị tổ tiên ( Tổ tiên: ” ánh mắt thằng cháu đích tôn nhìn chúng ta có gì đó hơi sai sai! ” )

Làm xong nghi lễ, Tiêu Dã liền gấp không chờ nổi kéo quản gia lại, nói: ” Gần đây trong phủ có nạp thêm hạ nhân mới?”

“Bẩm thiếu gia, hạ nhân phòng chứa củi đốt vài ngày trước đó nhiễm bệnh, liền thuê một người mới, ký ba tháng khế thân.”, Lão quản gia cúi thân thể, rất cung kính nói

“Tên…… tên gọi là gì?”, bàn tay Tiêu Dã có chút run nhè nhẹ nắm chặt, hít sâu một hơi trầm giọng hỏi

“Nô tài không nhớ rõ lắm, thiếu gia có thể cùng nô tài đến phòng quản sự, để nô tài lật danh sách xem, là có thể biết được.”

Tiêu Dã ngay lập tức cùng lão quản gia đi phòng quản sự, khi xác nhận trên tờ khế thân kia là tên lão nam nhân không thể nghi ngờ, mới mang tâm trạng vui sướиɠ trở về phòng

con trai độc nhất của Thừa tướng muốn tìm một cái chỗ ở của hạ nhân tướng phủ, đương nhiên là rất dễ dàng, đêm đến, liền đi đến hậu viện nơi ở của hạ nhân, thừa tướng phu nhân ngày thường tốt bụng, chưa từng quở trách hạ nhân, chỗ ở hạ nhân cũng không hề bạc đãi, tuy nhỏ nhưng cũng là một gian phòng đơn, lúc lẻn vào hơi dùng sức một chút nên then cửa bị kẹt, Tiêu Dã nhẹ nhàng không tiếng động cầm lấy then cửa trên tay, để then cửa trở về chỗ cũ, Tiêu Dã đã vào được trong phòng

Cởi giày, thân thể cao lớn liền ôm sống lưng Hà Huyền Y vào trong lòng ngực, đầu thu ban đêm hơi lạnh nhiệt độ cơ thể ấm áp lại rất là thoải mái, Hà Huyền Y như là bản năng liền đến nhích lại gần phía nguồn nhiệt, trong đêm đen, Tiêu Dã thấp giọng cười cười, liền khẽ hôn lên bên gáy trắng nõn lộ ra, bàn tay ôm lấy vòng eo lão nam nhân, độ ấm từ lòng bàn tay không ngừng xuyên thấu qua áσ ɭóŧ đơn bạc, nhân nhi trong lòng ngực lập tức trở nên vừa ấm lại vừa mềm, trong lúc mơ ngủ phát ra vài tiếng hừ nhẹ mềm mại, một tháng nay Tiêu Dã nỗi lòng quạnh quẽ, nói chung là tìm được người rồi, nỗi lòng chua xót hóa thành hư vô, giờ phút này đang được ôm lão nam nhân vào trong lòng ngực cảm xúc thỏa mãn được bỏ thêm vào

Tiêu Dã hôn hôn lại có chút không kìm nén được, bắt đầu dò ra đầu lưỡi ướt mềm liếʍ láp da thịt mẫn cảm bên gáy lão nam nhân, ở trên đó lưu lại vệt đỏ nhàn nhạt, Hà Huyền Y từ xoang mũi phát ra vài tiếng rên bất mãn mềm ấm, mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu đến mắt đen mê mang ướŧ áŧ, khiến cho người ta muốn tìm kiếm nơi cất dấu trong mắt, còn chưa tới kịp mở miệng , đã bị Tiêu Dã bưng kín môi

Giây lát liền có tiếng khóc mỏng manh nức nở mang theo giọng mũi cùng hô hấp gấp gáp rơi vào trong tai, Tiêu Dã lập tức đưa môi lại gần bên tai lão nam nhân nói câu: “Tiểu Tâm can, là ta.”, Nói xong buông lỏng bàn tay che môi ra, ở trên thái dương ấm áp rơi xuống một nụ hôn

Lão nam nhân bị hắn lưu luyến hôn nhẹ, trong lòng rất vui mừng, rồi lại xen lẫn vô vàn chua xót, từ đuôi mắt chảy ra càng nhiều nước mắt, Tiêu Dã lường trước được tình cảnh này, thở dài một hơi, ôm người càng chặt hơn chút, không ngừng giúp y lau đi nước mắt trong suốt rơi xuống, hồi lâu khó khăn lắm mới ngừng được nước mắt, giọng nói mềm mại thút tha thút thít nói câu: “Tiêu Dã…… Ta, ta nhớ ngươi……”

Tiêu Dã nghe xong liền cong khóe mắt, nhẹ nhàng cười thanh, khẽ hôn lên môi mỏng ướŧ áŧ, còn chưa mở miệng dò hỏi lão nam nhân tại sao lại xuất hiện ở tướng phủ, thì Hà Huyền Y đã thành thành thật thật báo cáo

Hóa ra Hà Huyền Y bị giấc mộng kia dọa, mỗi đêm cầm ngọc bội Tiêu Dã lưu lại cho y nhìn, liền không khỏi nhớ đến ngày ấy Tiêu Dã khuân mặt ôn nhuận đưa ngọc bội cho y, nhớ đến trong mộng Tiêu Dã nói những lời đó với y, lại nhịn không được vành mắt đỏ bừng rơi lệ, cứ như vậy năm sáu ngày, cuối cùng là nhịn không được cầm ngọc bội đưa cho tiên sinh dạy học trong thôn nhìn chữ viết phía trên, thả hai con thỏ lông xám trong viện về núi rừng, bầy gà trong nhà nhờ gia đình đại nương bên cạnh trông nom, mới chạy đến tìm Tiêu Dã

Tướng phủ làm sao có thể cho phép ai cũng có thể đi vào đi ra, chưa đi đến tướng phủ, trên người mang chút bạc lại bị lừa đến mất dần mất mòn, mười lượng bạc mang ra từ ấm sứ lại thành thật không thể đυ.ng vào, cũng luyến tiếc bán ngọc bội Tiêu Dã để lại cho y, thấy tướng phủ tuyển hạ nhân phòng củi, liền chờ mong đến xem, cuối cùng cũng có thể vào tướng phủ, đến gần Tiêu Dã hơn chút

Lão nam nhân hít cánh mũi ửng đỏ thật cẩn thận nói, sợ Tiêu Dã không vui khi mình tới tìm hắn, đứng dậy lại muốn đi lấy ngọc bội Tiêu Dã để lại cho y trong ngăn tủ đầu giường, lại bị Tiêu Dã một phen ấn vào trong lòng ngực, ở trên mông thịt mềm múp nhéo một phen

Tiêu Dã vốn là nhớ nhung Hà Huyền Y, xa cách một tháng, hiện giờ lão nam nhân chính thức thành thật thật mà oa ở trong lòng ngực mình, há lại có thể không làm cái gì, Hà Huyền Y ban đầu còn không muốn, Tiêu Dã đưa môi ở bên tai y thì thầm vài câu, cuối cùng trong lòng thích Tiêu Dã, thành thành thật thật để nam nhân lột quần áo, xoa nắn nhũ tiêm hồng hào mềm mại, đầu ngón tay ở trên nhũ tiêm đỏ tươi nhéo một phen, núʍ ѵú liền đứng thẳng lên, bị Tiêu Dã ái muội trêu chọc: “Tiểu Tâm can nhớ ta đến như vậy,Hửm?”

Lão nam nhân bị Tiêu Dã dùng giọng điệu ái muội như vậy cảm thấy thẹn cực kỳ, lại vẫn đỏ mặt thành thật lên tiếng: “Ưm…… Nhớ…… A…… nhớ Tiêu Dã……”

Tiêu Dã cực kỳ thích bộ dạng lão nam nhân đỏ mặt thành thật, chơi đùa hai viên tiểu đậu đỏ đến vừa hồng vừa sưng mới vừa lòng đưa tay sờ đến hoa huyệt dưới thân Hà Huyền Y, chỗ đó khi Tiêu Dã cởϊ áσ lão nam nhân đã ướŧ áŧ tiết ra nước, lần này càng như là lũ lụt, mật dịch không ngừng ào ạt từ cửa huyệt ướt mềm tiết ra, còn chưa đùa bỡn lỗ da^ʍ nhỏ sung huyết, Hà Huyền Y đã chảy nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ha a…… Tiến vào ô ô ngứa…… Tiêu Dã…… Ưm a……”

Tiêu Dã nghe Hà Huyền Y mềm mại rêи ɾỉ, dục căn dưới háng càng thêm sưng to, liền đâm vào, qυყ đầυ to lớn một khi xâm nhập lập tức được huyệt thịt nhiệt tình mυ"ŧ vào, một tháng không gặp, như là càng hút chặt hơn, liền nhịn không được thẳng lưng hung hăng thao vào, qυყ đầυ đâm vào tử ©υиɠ càng ra sức thao vào

Hà Huyền Y bị đâm vào nháy mắt liền nhịn không được cất cao âm điệu, bị Tiêu Dã tà cười nhéo mông một phen: “Tiểu Tâm can, nhỏ giọng chút.”, Lão nam nhân vừa nghe liền nhẫn nại cắn môi dưới, chôn ở cổ Tiêu Dã nhỏ giọng nức nở, nước mắt ấm áp nhỏ giọt rơi xuống xương quai xanh Tiêu Dã, tựa như chảy đến đầu quả tim Tiêu Dã, thân thể ửng hồng bị đâm đến không ngừng run lên, lại cũng chỉ có thể vòng chân ra kẹp chặt lấy vòng eo nam nhân, lỗ da^ʍ sung huyết bị đầu ngón tay Tiêu Dã tùy ý dâʍ ɭσạи

“Ha a…… Tiêu Dã…… Ô ô không thể sờ…… Khi dễ ta…… A a a……”,

Lỗ da^ʍ Mẫn cảm bị Tiêu Dã vừa xoa vừa vê, rất nhanh lão nam nhân liền căng thẳng thân thể mồm to thở dốc, cố tình đè thấp thanh âm mềm mị giống như mèo nhỏ sau giờ ngọ ánh sáng chiếu xuống kêu to???(What??? Không thể hỉu!? huyệt thịt xoắn chặt càng thêm lợi hại, dục căn mỗi lần thao vào càng trở nên khó khăn, Tiêu Dã nhìn bộ dạng Hà Huyền Y đuôi mắt phiếm hồng chảy nước mắt, rốt cuộc cũng mềm lòng, đâm mở tử ©υиɠ ướt mềm liền bắn tinh, bạch trọc nóng rực đánh lên vách thịt, cửa huyệt ướt mềm lại tiết ra vài cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp, khiến cho bạch trọc bắn vào chảy ra rất nhiều, lão nam nhân nhịn không được cắn đầu vai Tiêu Dã , nước mắt động tình lại lần nữa lăn xuống, thở hổn hển thừa nhận đầu lưỡi Tiêu Dã xâm nhập khoang miệng

Hôn hồi lâu mới vừa lòng buông Hà Huyền Y ra, mắt đen ướŧ áŧ nhìn thấy miệng vết thương trên vai Tiêu Dã, lão thỏ con liền đau lòng, sợ hãi mà thổi khí, hỏi Tiêu Dã có đau hay không