Chương 8: Hổ Thẹn

Tuy rằng vết thương không trúng gân mạch ở lòng bàn tay, không đến mức hủy hoại bàn tay của nàng, nhưng mà nó có thể giúp nàng giữ được tỉnh táo bằng cơn đau dữ dội kia.

Cơn đau nhức từ lòng bàn tay nhắc nhớ Tô Nguyễn biết, mọi thứ trước mắt đều là thật.

Nàng đã chết, nhưng nàng sống lại.

Hơn nữa nàng cũng quay về ngày phủ Tuyên Bình Hầu còn chưa bị diệt, mẫu thân của nàng cũng vừa mới gả cho Tạ Uyên, là ngày mà nàng náo loạn đại tiệc tân hôn.

Tô Nguyễn vốn là con gái của Tô Tuyên Dân, Tri châu Kinh Nam. Vào năm Nguyên Khải thứ bảy, ở Kinh Nam xảy ra một đợt hạn hán nghiêm trọng, lương thực cứu trợ của triều đình vô tình gặp phải sự cố trên đường vận chuyển, bị đánh chìm xuống sông, sau đó lại gặp phải sự tấn công của Nam Ngụy.

Tô Tuyên Dân vốn có ý định thủ thành, nhưng lại không có đủ sức để thủ thành, sau đó bị quân phản loạn bắt sống, sau đó bị chính Tạ Uyên gϊếŧ chết ngay trước trận chiến.

Sau khi sự hỗn loạn ở Kinh Nam được giải quyết, vì không thể giữ được thành nên Tô Tuyên Dân bị triều đình giáng tội, mặc dù hai mẹ con Tô Nguyễn trốn thoát nhưng họ cũng mất đi sự che chở.

Trần thị vốn là con gái của một quý tộc ở Kinh Thành, là một người yếu đuối không có chủ kiến , chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp không thể tự bảo vệ mình, mà năm đó, Tô Nguyễn chỉ mới mười hai tuổi, đã có hơn nửa phần vẻ đẹp của Trần thị, đối với hai người họ mà nói thì càng là họa vô đơn .

bởi vì dung mạo mà hai mẹ con chịu đủ sự khó dễ, lại vì là vợ con của tội thần nên ngay cả nhà mẹ của Trần thị cũng từ chối nhận thu nhận hai mẹ con bọn họ.

Tô Nguyễn nhỏ tuổi chỉ có thể học giống như sói con, hung ác che chở Trần thị yếu đuối, gian nan sống sót dưới con mắt thèm muốn của đám người kia.

Nàng học cách làm tất cả những điều mà trước đây nàng chưa từng làm, vứt bỏ mọi lễ nghi của một tiểu thư khuê các. Nàng nhe răng, dẫm lên máu, gần như dùng đến phương pháp đồng quy vu tận, suýt nữa độc chết cả phủ viên ngoại lang muốn cưỡng đoạt mẹ con nàng, mới đổi lấy hơn một năm an bình.

Nhưng ông trời thật sự rất bất công, cho dù như vậy, ông cũng chưa từng tha cho họ.

Sau khi Tô Tuyên Dân chết chưa đầy một năm rưỡi, bỗng có tin trong tay ông có thứ gì đó do triều đình để lại, vì thế đột nhiên có rất nhiều người đổ về Kinh Nam tìm kiếm.

Tô Nguyễn và Trần thị đã chạy trốn nhiều lần nhưng vẫn bị người ta bắt được, lúc suýt chết thì được Tạ Uyên cứu.

Sau khi Tạ Uyên che giấu danh tính, bảo vệ họ hơn một tháng, ông ấy đưa họ trở về Kinh Thành, lúc đó Tô Nguyễn mới biết rằng người đàn ông cứu mạng hai mẹ con họ hóa ra chính là Tuyên Bình Hầu, người đã gϊếŧ cha nàng, mà việc khiến nàng càng không thể chấp nhận nổi đó là mặc dù Trần thị biết rõ thân phận của Tạ Uyên nhưng sau đó vẫn đồng ý gả cho ông ấy.

Tô Nguyễn hận Tạ Uyên, nhưng nàng càng hận Trần thị hơn.

Nàng hận Tạ Uyên vì công trạng mà đã gϊếŧ cha nàng.



Nàng càng hận Trần thị vì vinh hoa mà nương thân nơi kẻ thù, hận bà đã quên đi mối thù của cha nàng mà gả cho Tạ Uyên, trở thành phu nhân Tuyên Bình Hầu.

Tô Nguyễn vẫn nhớ là ngày này ở kiếp trước, nàng đã phá hỏng yến tiệc cưới của Tạ gia vì hận Trần thị gả cho kẻ thù đã gϊếŧ cha nàng.

Cũng chính vào ngày này, sau khi nàng nói năng lung tung trong viện Cẩm Đường, nàng đã bị Tạ Uyên tát một cái, trói lại quỳ trong tuyết một ngày một đêm, sau đó nàng nhìn thấy bài vị của cha mình bị ném vào đống rác. Khi đó, nàng như phát điên lên, đâm bị thương “thủ phạm” Tạ Thanh Dương, sau đó cầm theo bài vị xông vào cung cấm.

Nàng muốn kiện, muốn minh oan cho cha mình, muốn Tuyên Bình Hầu chôn cùng cha nàng, nhưng không ngờ nàng lại bị người khác lợi dụng.

Đầy bụng mưu mô lại tự cho rằng mình ẩn nhẫm, sau khi quay trở lại phủ Tuyên Bình Hầu, dùng thái độ nhu nhược đánh lừa lấy lòng tin của Tạ gia, vào gia phả Tạ gia, sau đó một tay phá hủy phủ Tuyên Bình Hầu.

Tô Nguyễn còn nhớ rõ lúc Tạ Uyên chết, ông ấy ôm lấy Trần thị đã điên loạn, bình tĩnh nhìn nàng, nói ông ấy chưa bao giờ hối hận vì đã gϊếŧ cha nàng.

Nàng vẫn còn nhớ ánh mắt không dám tin của Tạ lão phu nhân khi biết được sự phản bội của nàng, bà ấy nghĩ rằng nàng đã thành tâm ăn năn và coi nàng như cháu gái ruột của mình.

Mặc dù sau đó nàng đã vào triều và gϊếŧ Tiền Thái hậu, gϊếŧ chết Dụ phi và tất cả những người đã lợi dụng nàng làm hại Tạ gia, nhưng nàng vẫn cảm thấy hổ thẹn suốt đời.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó có thể trở về, chứ đừng nói đến việc gặp những người đã được chôn sâu trong ký ức, những người nàng không bao giờ dám nhắc đến.

Thực ra suốt thời gian Trần thị và Tạ Uyên nói chuyện, Tô Nguyễn vẫn luôn tỉnh táo.

Nàng có thể nghe rõ rằng mặc dù Trần thị rất sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm để nói muốn đưa nàng rời khỏi phủ Tuyên Bình Hầu.

Lại càng nghe rõ giọng nói không cho phép nghi ngờ kia của Tạ Uyên, nói rằng ông ấy sẽ không bao giờ cho phép họ rời đi.

Thực ra có lẽ lúc này Tạ Uyên đã yêu mẹ của nàng, nhưng mẹ nàng, một người phụ nữ luôn yếu đuối và nhút nhát, giống như một bông hoa Thố Ti* không thể sống sót một mình. Vì bảo vệ nàng mà bà đã trở thành một trong những nguyên nhân hủy hoại Tạ gia, cuối cùng khiến bản thân phát điên.

Hoa Thổ Ti (菟絲花): Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thổ Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ. Hoa Thố Ti gợi đến hình ảnh một nữ nhân yếu đuối cần được chở che.

Đôi mắt Tô Nguyễn đỏ hoe, co chân cuộn tròn ôm lấy mình, vùi đầu vào khủy tay, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Tạ Uyên tiễn Trần thị đi, lại đón đại phu đến, qua khung cửa sổ, ông ấy nhìn thấy Tô Nguyễn đang lặng lẽ khóc.

Tạ Uyên dừng lại một chút, vốn dĩ ông ấy muốn trực tiếp đi vào, nhưng ông ấy biết Tô Nguyễn mạnh mẽ đến thế nào, ông ấy chỉ đứng ngoài cửa, đưa chân đá vào khung cửa.



Một tiếng “bang” vang lên khiến đại phu giật mình.

"Hầu gia?"

"Không có gì, ta vô tình đạp phải ngưỡng cửa, Trần đại phu, mời đi hướng này."

Tô Nguyễn nghe thấy tiếng của Tạ Uyên, liếc nhìn ngưỡng cửa gần như bằng phẳng với mặt đất, không biết tại sao, trong lòng lại càng thấy chua xót.

Tạ Uyên thấy Tô Nguyễn ngơ ngác nhìn mình, cho rằng nàng vẫn còn hận ông ấy, liền đưa Trần đại phu vào phòng nói: “Trần đại phu, đây là tiểu nữ, lúc nãy con bé đùa giỡn với người khác, vô tình làm tay bị thương. Nhờ đại phu chăm sóc con bé... Tô Nguyễn!"

Còn chưa kịp nói hết, ông ấy đã nhìn thấy vết máu bên mép giường, và vết thương vẫn còn rỉ máu trên tay Tô Nguyễn, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Tạ Uyên tiến lên nắm lấy tay Tô Nguyễn, nhìn vết thương trên lòng bàn tay nàng càng nghiêm trọng hơn, ông ấy tức giận: "Con lại làm gì vậy?! Con tự làm mình bị thương như thế này, là muốn trả thù ta à?"

Tô Nguyễn mở miệng thở dốc, không nói gì.

Tạ Uyên tức giận tối sầm mặt, ông ấy muốn nói gì đó, nhưng vì bên cạnh còn có người nên ông ấy chỉ có thể kìm nén cơn tức giận, nắm lấy cổ tay Tô Nguyễn, quay người: "Trần đại phu?"

Trần đại phu nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn nhưng không nói gì.

Vết thương trên tay Tô Nguyễn trông không giống như vô tình bị thương khi chơi đùa, hơn nữa vết thương sâu như vậy, cô bé này cũng không hề khóc lóc hay làm loạn, như thể không cảm nhận được đau đớn vậy.

Trong lòng Trần đại phu còn có câu hỏi, nhưng ông ấy biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Ông ấy bình tĩnh bước về phía trước, nhìn kỹ vết thương trên tay Tô Nguyễn, sau đó nói:

“Hầu gia, vết thương trên tay tiểu thư rất sâu, mặc dù tránh được gân cốt, nhưng nếu không chăm sóc nó thật tốt, e rằng... sau này sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt của đôi tay."

Sắc mặt Tạ Uyên trở nên tối sầm: "Cần dùng loại thuốc gì, loại dược liệu gì, ngươi cứ nói, Hầu phủ sẽ đi tìm, phải chữa khỏi đôi tay của Tô Nguyễn, đừng để lại vết sẹo nào."

Đại phu kia lộ vẻ khó xử: "Muốn chữa khỏi bàn tay thì không khó, nhưng vết sẹo này..."

Ông ấy liếc nhìn Tô Nguyễn, người đang bình tĩnh đến mức kỳ lạ, sau đó nhìn về phía gương mặt khó chịu của Tạ Uyên, lắc đầu nói: “Vết thương sâu như vậy, còn không chỉ có một vết, cho dù dùng loại thuốc chữa vết thương tốt nhất, thì sau này cũng sẽ để lại sẹo.”