Chương 6: Phi Liêm

“Trước tiên, cô phải đón được mũi tên thứ hai của tôi đã rồi nói sau!”

Vèo!

Mũi tên ánh bạc nhanh chóng lao về phía cô gái với tốc độ cực nhanh!

Bên trong xe, hai mắt của Dư Thu khẽ nheo lại, cùng thời gian đã bắn ra tàn thuốc trên tay, muốn làm suy yếu thế công của thiếu niên.

Nhưng đúng lúc này, Khương Khương cũng giơ tay phải lên, mũi tên lướt nhanh về phía cô đã ngay lập tức khựng lại.

Nó đã bị một luồng linh khí mạnh mẽ ngăn cản ở giữa không trung, không thể động đậy.

Một nửa tàn thuốc cũng dừng lại giữa đường, mềm oặt rơi xuống đất.

Khuôn mặt của Dư Thu hiện lên vẻ giật mình.

Dưới ánh trăng, trước cổng cửa hàng sách, làn váy trắng của cô gái bị gió thổi tung bay, mái tóc dài vương trên hai má, đôi mắt long lanh như nước hồ thu lộ ra một chút hoang mang.

“Không phải anh đã thử qua rồi sao?” Cô lẩm bẩm.

Mặc dù Lâm Từ mới chỉ mười bảy tuổi nhưng đã một mình hoàn thành sáu nhiệm vụ, là thiếu niên săn quỷ thiên tài của nhà họ Nam.

Bản thân anh ta có linh căn là hệ Kim, thiện nghệ trong việc dùng vũ khí, có vũ khí bản mệnh* là cung.

(*Vũ khí bản mệnh được coi như một bộ phận, một phân thân của một Người Săn Quỷ. Quan hệ giữa Người Săn Quỷ và vũ khí bản mệnh của mình cực kỳ gắn bó thân thiết.)

Đây là mũi tên mà Lâm Từ vẫn luôn tự hào, trong đó được dồn vào toàn bộ lực lượng của anh ta.

Trước khi đi, trưởng xã đã dặn dò rằng, nếu đứa ngốc nhà họ Khương vẫn không đồng ý thì lập tức áp dụng thủ đoạn mạnh ngay. Nếu bắt luôn người đi thì bọn họ còn tiết kiệm được một khoản tiền thu mua.

Mũi tên vừa nãy của anh ta nhằm mục đích khiến cô không còn sức lực để chống trả được nữa.

Vậy mà lại bị Khương Khương hóa giải một cách dễ dàng.

Và câu nói kia của cô… Thiếu niên không dám tin, trừng lớn cả hai mắt.

Mũi tên đầu tiên tuy rằng sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng đáng lẽ phải bắn trúng mục tiêu mới đúng. Chẳng nhẽ không phải nhờ may mắn nên cô mới tránh được sao?

Dưới tình huống bị tập kích bất ngờ, ở một khoảng cách gần như vậy! Thế mà cô gái này có thể…!!

Khương Khương chơi mệt rồi.

Cô rút tay về, mũi tên đang lơ lửng giữa không trung lập tức rơi xuống đất.

“Chú Trình, tiễn khách.”

Dư Thu không ngờ được rằng, cô gái này lại có linh lực mạnh mẽ đến vậy. Cho dù vừa rồi cô gái chỉ thể hiện sức mạnh trong nháy mắt nhưng cũng đủ để khiến cho người ta phải nảy sinh kiêng kỵ.

“Đợi đã.” Cuối cùng, ông ấy phải xuống xe.

“Vấn đề giữa hai gia tộc triệu hồi thì vẫn phải giải quyết bằng Chiến Linh.” Dư Thu cúi đầu, dùng bật lửa châm một điếu thuốc.

Một pháp sư triệu hồi không có Chiến Linh thì cho dù linh lực có mênh mông cỡ nào cũng chỉ là một tên gà mờ mà thôi.

Dư Thu xuyên qua ánh lửa nhìn về phía Khương Khương, giọng nói nhàn nhạt: “Bên tôi có một người bạn cũ, nó rất muốn gặp mặt {Người Chưởng Linh} ở thế hệ này của gia tộc nhà họ Khương một lần.”

Bước chân của Khương Khương khựng lại.

Cô chậm rãi quay đầu: “Gặp tôi sao?”

“Nói đến đây thì nó và tổ tiên của cô đã từng có chuyện xưa đấy.” Dư Thu nghiêng đầu về một hướng không có bóng người, lên tiếng gọi: “Xuất hiện đi, Phi Liêm.”

Ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc và tiếng ếch kêu văng vẳng.

Nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì sẽ nhận thấy mái ngói của căn nhà cổ dường như đang phát ra một chút âm rung.

Trong bóng tối phía sau người đàn ông kia, một đám mây mù từ từ hiện ra. Một chiếc sừng hươu dữ tợn chui ra từ mây mù, cực kỳ giống chạc cây khô trụi lá của những cây cổ thụ lớn.

Nửa người trên của nó có hình dáng của một con hươu, còn phần thân dưới thì hòa quyện cùng sương trắng, trôi nổi trong gió.

Vào những năm cuối của triều đại nhà Đường, một số Người Săn Quỷ đã phát hiện ra có thể sử dụng linh lực để mở ra đường kết nối với “Hư Giới”, triệu hồi được những Chiến Linh hùng mạnh.

Và các dòng dõi lấy thuật triệu hồi làm gốc đã đi thuận theo chiều gió, phát triển lớn mạnh đến bây giờ. Trong đó, có vô số môn phái lớn nhỏ lấy thuật triệu hồi làm gốc rễ nhưng rực rỡ nhất chính là hai chữ “Sài Phong”.

Những sự tích truyền kỳ về Khương Lạc Bạch – chưởng môn Xã Sài Phong thì có nói ba ngày ba đêm cũng không thể kể hết.

Hết thảy quá khứ đều đã tan thành mây khói rồi.

Nhà họ Khương năm đó oai phong một cõi, dựa vào thực lực của bản thân trấn thủ nhân gian đã sớm ngã xuống. Đến bây giờ, bọn họ chẳng qua chỉ đang trốn tránh ở một thị trấn bần cùng để kéo dài hơi tàn mà thôi.

Hình thể của Phi Liêm giống như một gốc cây cổ thụ, chiều cao của nó tương đương với một căn nhà hai tầng.

Đôi mắt hươu màu vàng đồng thâm thúy như màn đêm, giọng nói điềm tĩnh và âm vang mạnh mẽ như được truyền đến từ phía chân trời: “Chưởng môn Khương, hãy để cho ngô nhìn thấy bản lĩnh của nhữ* đi.”

(*Ngô – nhữ là đại từ xưng hô thời cổ, tương đương với ta – ngươi.)

Chỉ vài lời đơn giản nhưng sát ý bắt đầu dâng trào.

Khương Khương gần như nâng tay lên theo bản năng, ánh sáng linh lực màu trắng đột ngột lóe lên, chiếu sáng màn đêm trước cửa hàng!

Nếu không chủ động ra tay thì sẽ chết!

Khương Khương lần đầu tiên gặp phải loại sát ý sắc bén và lạnh lẽo như này!

Ánh sáng linh lực tỏa ra từ lòng bàn tay của cô sáng rực như ban ngày nhưng trong chớp mắt đã bị dập tắt.

Con ngươi màu vàng đồng hơi nheo lại, đầu hươu thậm chí không hề cúi thấp xuống chút nào. Từ khóe mắt, nó nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng trên mặt đất, trong giọng nói có chút giận dữ.

“Nhữ nghĩ rằng ngô đến đây là để chơi đùa thôi sao?”

Đôi mắt hươu mở to, lóe lên tia tức giận, một trận cuồng phong bất chợt nổi lên!

Nó hét lớn như sấm dậy: “Người Chưởng Linh thế hệ mới nhà họ Khương, Chiến Linh của nhữ ở nơi nào?! Gọi ra đây!!!”