Chương 48: Tứ Hung Hiện Diện (2)

Hồ ly nhảy vọt về đằng trước. Trên đường di chuyển, thân thể của nó dần dần trở nên to lớn hơn!

Khác hẳn Chu Tước, Bì Bì là một con hồ ly đã bước vào giai đoạn trưởng thành, tính tình cũng cực kỳ hung hãn và hiếu chiến! Trong các Chiến Linh cấp Tôn thì sức chiến đấu của Bì Bì có thể được xếp vào hạng nhất!

“Hồ ly nhỏ này có dũng khí đáng khen đấy.” Con quái vật khổng lồ đằng trước vẫn không thèm để nó vào mắt.

“Đáng khen mẹ ngươi ấy!”

Bì Bì nhảy bật lên không trung, thân thể bành trướng lên gấp mười lần! Hình thể của nó phải tương đương với toàn bộ ngôi miếu bỏ hoang này! Móng vuốt sắc bén như đao, lóe ra ánh sáng trắng bạc trong đêm hè.

Ninh Khải Toàn sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Chiến Linh một khi đã được gọi đến thế giới loài người thì thực lực của nó cũng sẽ bị trói buộc ở một ngưỡng nhất định.

Thông thường, chỉ có pháp sư triệu hồi có thực lực mạnh mẽ thì mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Chiến Linh.

Con hồ ly trước mắt ông ấy rõ ràng không hề bị bó buộc sức mạnh một chút nào!

Thân thể to lớn của nó che khuất một nửa bầu trời! Đôi cánh đằng sau lưng dang rộng quạt bay toàn bộ đám sương mù màu đen!

Keng!...

Quái vật giơ tay lên va chạm chính diện với móng vuốt của Bì Bì. Dư chấn của lần va chạm này đã khiến toàn bộ cây cối xung quanh hai sinh vật đổ rạp!

Hồ ly nhe toàn bộ răng nanh ra, dữ tợn cắn một phát!

“Ngu xuẩn!” Con quái vật khổng lồ cũng cáu giận!

Nó vung quyền nện mạnh xuống lưng của hồ ly, đè chặt thân thể của Bì Bì xuống mặt đất. Chỉ trong vòng một chiêu, nó đã khiến cho Bì Bì không còn sức lực để phản công.

Khương Khương lập tức nhích người kết ấn.

Bì Bì cảm nhận được hành động của cô nên nghiến răng và hét lên: “Đừng gửi tôi trở về!!”

Bàn tay kết ấn của Khương Khương ngừng lại.

“Ông đây không đi!!”

L*иg ngực của Bì Bì phập phồng ngập tràn lửa giận, đôi mắt của nó long sòng sọc như thể sắp phun ra lửa đến nơi: “Hôm nay, cho dù phải chết ở chỗ này thì ông đây cũng phải chém được một nửa cái mạng của nó!!”

Cơ thể của Bì Bì bộc phát một luồng sức mạnh khủng khϊếp, đẩy lùi được con quái vật kia. Bì Bì đã ôm quyết tâm liều chết để chiến đấu rồi!

Trận chiến đã bắt đầu thì làm sao nó có thể bỏ chạy giữa hiệp được chứ?! Hơn nữa, nếu nó rời đi thì Khương Khương phải làm sao bây giờ!!

Ngoài ra, Bì Bì là một linh quái trời sinh có tính cách cực kỳ kiêu ngạo và hiếu chiến, từng thề rằng sẽ chiến thẳng hơn phân nửa sinh vật trong trời đất!

“Bì Bì…”

Vốn là linh chủ của nó nên Khương Khương có thể cảm nhận được quyết tâm của Bì Bì. Chiến Linh bậc cao nếu muốn ở lại nhân gian thì cho dù là pháp sư triệu hồi cũng phải bó tay, không có cách nào tác động được.

Chu Tước lo lắng nhìn về phía Khương Khương, sắc mặt của cô gái đã trắng bệch, đôi mắt đen láy xuất hiện một chút nước mắt.

“Tôi không muốn.” Cô lẩm bẩm: “Tôi không muốn bạn chết.”

Tiếng cắn xé của hai sinh vật vang lên liên tục khiến lòng người chấn động. Đây là âm thanh chiến đấu liều chết của dã thú theo cách thức nguyên thủy nhất. Mỗi một âm thanh của cuộc chiến đều vang vọng bên tai bọn họ rất rõ ràng.

Bên ngoài bờ tường, bàn tay kẹp thuốc lá của Dư Thu hơi run rẩy.

Bì Bì, con hồ ly kia… Nó muốn chết!

Khương Khương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Bàn tay đang đông cứng giữa không trung lập tức duỗi ra, sau một thoáng hơi buông xuống thì lại lập tức nhanh chóng kết ấn!

Sau một hồi cắn xé lẫn nhau thì cuối cùng, cổ của Bì Bì đã bị đối phương ngậm trong miệng.

Con quái vật khổng lồ cũng bị sự hung dữ của Bì Bì làm cho nổi giận. Hai mắt của nó đỏ ngầu: “Ngươi đã muốn chết thì ta đây sẽ giúp ngươi toại nguyện!”

Hai tay của nó lần lượt túm ở phần đầu và phần đuôi của Bì Bì, mở rộng cái miệng đẫm máu của mình, chuẩn bị nuốt chửng hồ ly vào bụng!

“Thao Thiết!...”

Khương Khương đột nhiên gọi tên nó! Ngay từ thời điểm nó lộ mặt thì Khương Khương đã phát hiện ra nó không phải là ma vật!

Con quái vật dừng lại hành động định làm và nhìn về phía cô.

Trong phút chốc, trên không trung xuất hiện vô số sợi linh khí màu trắng, bắt nguồn từ cô gái kia và kéo dài đến thân thể của nó! Vô số sợi linh khí này đã bó chặt nó lại!

“Đây là…” Ninh Khải Toàn ngạc nhiên nhìn ánh sáng màu trắng thuần khiết của linh lực trước mặt. Những sợi linh khí giống như được bện bằng ánh sáng của mặt trăng vậy, linh động như nước chảy.

La Văn Hạo cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh tượng này. Toàn thân anh ấy sững sờ đến mức không nói nên lời.

Tô Nhiên cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên hiếm thấy.

Lâm Từ đứng trên chạc cây, đôi mắt tràn ngập sự khó hiểu: “Khương Khương định làm gì vậy?”

Dư Thu nở một nụ cười.

Hàng chục sợi linh khí đang quấn chặt lấy thân thể của Thao Thiết, sương đen cuộn quanh phần thân dưới của nó cũng tiêu tán theo gió.

Nửa người dưới của nó giống như một con dê, có bốn chân đang đứng thẳng và ở phần bụng được bao bọc bởi một lớp áo giáp thép màu vàng.

So với bất cứ kẻ nào có mặt ở nơi này, Thao Thiết càng hiểu rõ hơn những sợi linh khí này là thứ gì.

Thao Thiết tức giận: “Tiểu nhân cuồng vọng kia! Cô còn muốn bắt ta làm nô ɭệ hay sao!! Mơ cái giấc mộng viển vông của cô trong giấc ngủ ấy!!!”

Nó gầm lên, gào thét muốn cắt đứt những sợi linh khí đang trói buộc quanh thân mình!

Lúc này đây, tất cả mọi người đều đã hiểu rồi! Khương Khương… Cô gái này muốn cưỡng ép ký kết khế ước với Thao Thiết!!