Chương 15

Miệng vừa nói, thuận tay còn đem thức ăn cho gà đã chuẩn bị tốt bỏ vào chậu, dự định đi chuồng gà cho gà con ăn.

“Để con để con.”

Tống Diên Niên tích cực nâng chậu, chậu hơi nặng, y lắc lư đi chậm một chút. Cũng may chuồng gà cách phòng bếp cũng không xa, vài bước đường là tới.

Y nhân lúc bọn gà con đều đang liều mạng tranh giành thời gian, thuận tay lấy ra mấy quả trứng còn mang theo hơi ấm ở ngay dưới đống cỏ ra, đặt trong chiếc rổ ở phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn buổi sáng tươi mới nhất.

Đây là việc làm mà gần đây y thích nhất, siêu có cảm giác thành tựu.

“Cha của con đâu rồi ạ?” Ngồi xổm trên mặt đất rửa tay sạch sẽ, Tống Diên Niên một bên nhìn chung quanh, không tìm được bóng dáng của cha mình, ngẩng đầu hỏi nương của y, một bên thúc giục.

“Cha lại đi đâu rồi, con rất nhớ cha, trước đó vài ngày cha đã đồng ý với con, muốn dẫn con đi thuyền nhỏ lên trấn họp chợ.”

Giang thị dừng một chút, nói, “Cha con có việc, phải ra ngoài vài ngày, chờ vài ngày nữa ông ấy trở lại, nương chắc chắn sẽ bảo ông ấy dẫn con đi chơi, ngoan nha, hôm nay con tìm mấy đứa Đại Lực chơi cùng đi, nhớ đừng ra bờ sông chơi nhé con.”

“Con không muốn chơi với mấy đứa trẻ đó đâu.” Tống Diên Niên mất hứng.

“Không phải cha mới về sao ạ?” Tống Diên Niên bất mãn.

“Ông ấy lại đi đâu rồi, sao lại không dẫn con theo, con cũng muốn đi mà.” Tống Diên Niên liên tục đặt câu hỏi.

Giang thị buồn cười, “Bản thân con cũng là trẻ con, vóc dáng còn không cao bằng chiếc bàn, lại ghét bỏ người khác.”

“Cha đang đi làm việc quan trọng, mang một đứa bé theo thì nhìn như thế nào được chứ.”

“Được rồi được rồi, lát nữa nương phải đến chỗ tẩu tử nhà họ Lâm một chuyến, con không tìm mấy đứa Đại Lực chơi, có muốn đi cùng mẹ không?”

“Vừa vặn có thể chơi cùng với Tử Văn.”

“Không được không được, để con tìm mấy người Đại Lực chơi cùng cũng được ạ.” Tống Diên Niên vội vàng từ chối.

Giang thị có chút tò mò: “Diên Niên, con không thích chơi với Tử Văn sao?”

Theo lý thuyết thì không nên mà, Tống Diên Niên có tính cách cởi mở, lại thích náo nhiệt, ở trong thôn lại là bối phận lớn, y luôn luôn thích tự cho mình là trưởng bối, đối với đứa trẻ nào ở trong thôn cũng đều rất hợp nhau. Rất ít khi thấy y bài xích đi nhà nào làm khách đến như vậy, từ chối nhanh như vậy.