Nghe nói mèo Li Hoa đã mấy lần cứu con trai mình đang nằm ở bệnh viện dưỡng thương, bà Fujimoto cố ý làm cho nó một ít cơm bệnh nhân thơm ngon lại còn rất dinh dưỡng. Nhìn con trai canh giữ trước mặt mèo con khuyên nhóc Li Hoa kia ăn nhiều hơn, bà Fujimoto cười cười: “Kenta, con tìm một cái tên cho mèo con này đi, cứ gọi Li Hoa Li Hoa thật sự không lễ phép”
Kenta nghe vậy vuốt ve mèo con mới ăn xong, đang dùng móng vuốt rửa mặt: “Con đã nghĩ lâu rồi, con muốn gọi nó là Đại Thánh”
Hứa Kiệt nghe thấy cái tên này, móng vuốt vốn đang rửa mặt chút nữa là chọc vào con mắt. Mà hai vợ chồng Fujimoto cùng đồng loạt hỏi: “Sao lại lấy tên này cho mèo Li Hoa?”
Hứa Kiệt buông móng vuốt ngồi xổm xuống, ngay cả chớp mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm nhóc béo, nó cũng muốn biết đáp án.
Kenta cẩn thận ôm Hứa Kiệt vào lòng, vô cùng kiêu ngạo nói với cha mẹ mình: “Vì đây là một con mèo Li Hoa, mà yêu quái lợi hại nhất Trung Quốc chính là Tôn Ngộ Không. Li Hoa của con rất ‘đỉnh’, mỗi lần đều có thể bảo vệ con. Nó xuất sắc như vậy tất nhiên phải có cái tên xuất sắc nhất, nên con gọi nó là Đại Thánh”
Hứa Kiệt nghe vậy dùng hai móng vuốt che mặt, quyết tâm không thừa nhận mình cũng con khỉ điên kia có bất cứ quan hệ gì. Hơn nữa nhóc béo, cậu đặt tên cho con mèo cứu mình là Đại Thánh, vậy thì cậu là cái gì? Có hay không nghĩ đến việc đặt tên như vậy tao thành ảnh hưởng thế nào đến cậu a?
Vợ chồng Fujimoto nghe vậy hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là bà Fujimoto dịu dàng nói: “Nếu Kenta con nghĩ như vậy thì cứ quyết định vậy đi” Vì vậy một nhà Fujimoto không có ai phát hiện biểu cảm cứng đờ của Hứa Kiệt, vui vẻ quyết định xưng hô của Hứa Kiệt sau này ở nhà Fujimoto.
Buổi đêm xuống, mèo đen như mọi khi đi đến canh giữ con đường gần chợ đêm mà Hứa Kiệt hay đi tìm thức ăn. Chình là từ lúc đèn rực rỡ thắp lên, chờ đến khi nhóm người náo nhiệt dần tan đi, hình bóng quen thuộc đêm nay lại không hề xuất hiện. Tiếng chuông nửa đêm vang lên, mắt thấy giữa chợ đêm chỉ còn có vài quầy hàng buôn bán, mèo đen không tiếp tục đợi, nó đứng dậy hướng phia cao ốc xây dở đi qua.
Trong bóng tối mịt mù, tòa nhà xây dở yên tỉnh đến không một tiếng vang. Mèo đen trong cái tối tăm không có ánh đèn của bãi đỗ xe yên lặng không tiếng động di chuyển nếu như không có đôi mắt ánh vàng lóe lên, chỉ sợ sẽ không có sinh vật nào phát hiện ra nó.
Một đường đi thẳng đến phòng bảo vệ bỏ hoang mà Hứa Kiệt ở tạm, bên trong an an tĩnh tĩnh cũng không có tiếng ngáy quen thuộc của mèo nhỏ. Mặc nhảy lên cửa sổ phòng bảo vệ, phát hiện bên trong cũng không có thân ảnh mà nó muốn tìm. Run run chòm râu ngửi ngửi trong không khí, hương vị của mèo Li Hoa đã chậm rãi tan đi, hiển nhiên chủ nhà hôm nay không có trở về.
Không nhìn thấy mèo mà mình muốn gặp, Mặc xoay người nhảy xuống phía sau, không hề lưu luyến rời đi.
Sáng sớm hôm sau Mặc liền xuất hiện ở cổng lớp trường tổng hợp, nó đối với lịch trình hằng ngày của Li Hoa nhỏ nắm trong lòng bàn tay, biết cơm sáng cơm trưa của nó mỗi ngày sẽ đến đây lấy.
Tám giờ hai mươi, thân ảnh của Kenta và Junko đúng giờ xuất hiện ở cổng lớn, Mặc phát hiện đứa nhỏ con người bình thường hay cho Li Hoa nhỏ ăn lúc này lại trực tiếp đi vào cổng lớn trường học. Từ động tác của nhóc mập mạp, Mặc xác định cậu ta biết Li Hoa nhỏ ở chỗ nào.
Buổi chiều sau khi tan học, Kenta tạm biệt mấy người bạn cùng lớp, đeo cặp sách hướng về phía bệnh viện thú cưng nhà mình chạy qua. Mà phía sau cậu, Mặc rất ít khi xuất hiện vào ban ngày lúc này như hình với bóng bám theo phía sau.
Trở lại bệnh viện thú cưng, Kenta đi thẳng lên lầu ba, ở một cái l*иg sắt cho mèo rộng rãi, Hứa Kiệt đang phì phì ngủ say trên thảm lông. Thấy mèo của mình đang ngủ, Kenta cũng không muốn quấy rầy nó, từ trong cặp sách lôi ra sách giáo khoa, ngoan ngoãn bắt đầu làm bài tập về nhà hôm nay.
Tối hơn tám giờ, cửa hàng nhà Fujimoto đóng cửa không nhận thêm khách, bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị khóa cửa hàng. Nhân viên cửa hàng một nhóm kiểm tra hàng hóa, một bên thu dọn đồ dùng của mình, chỉ vài phút nữa là bọn họ có thể tan làm.
Kenta lưu luyến không rời ôm l*иg mèo, cậu rất muốn mang Hứa Kiệt về nhà nhưng mà ông Fujimoto nói mèo bị thương tốt nhất chỉ nằm cố định ở một vị trí mà nghỉ ngơi, không nên tùy ý di chuyển, cho nên Kenta đành để Hứa Kiệt lại chỗ này.
Bời vì bệnh viện có lưu lại thú cưng nằm viện nên lầu hai cũng sẽ có người tới trực đêm. Kenta đối với người hộ công ở lại trông nom xin xỏ nửa ngày, xin ông nhất định phải chăm sóc tốt Đại Thánh của nhóc. Cuối cùng trong ánh mắt dở khóc dở cười của người hộ công, Kenta lưu luyến không rời mà theo cha mẹ về nhà.
Mười giờ tối, người hộ công bắt đầu kiểm tra phòng từ lầu một đến lầu ba, ông không chỉ kiểm tra cửa sổ cùng nguồn điện, còn phải quan sát những con vật nằm viện, có hay không xuất hiện dị thường. Chờ đến khi kiểm tra xong, xác định không có vấn đề, người hộ công mới tắt nguồn điện về phòng nghỉ ngơi.
Hứa Kiệt nằm trong l*иg ngủ một ngày hiện tại rất có tinh thần. Nó đứng dậy duỗi duỗi eo lười, sau đó dùng móng đẩy một cái, cửa l*иg liền mở. Đây cũng không phải vì chất lượng l*иg sắt nhà Fujimoto không tốt mà vì nghĩ đến cảm giác của nó, Kenta cũng không có đem l*иg sắt khóa lại.
Kéo chân phải phía sau bị thương, Hứa Kiệt cẩn thận bò từ l*иg sắt ra ngoài. Khập khiễng đi đến cạnh cửa sổ, Hứa Kiệt khó có được lúc cảm thấy yên bình bắt đầu thưởng thức cảnh đêm. Thành phố nhỏ ở Nhật Bản cũng không có cái trụy lạc xa hoa của thành phố lớn, ban đêm đến người đi đường cùng xe đều rất ít, ngẫu nhiên có vài tộc đi làm vì tăng ca mà về muộn, cũng chỉ có tiếng bước chân vội vàng thoáng qua.
Đã không còn phải vì kế sinh nhai mà bôn ba phiền não, Hứa Kiệt sau khi trọng sinh gần lần đầu tiên nhất có cảm giác xúc động khi nhìn lên bầu trời sao. Thành phố nhỏ bên trong có ít nhà xưởng, công cuộc bảo vệ môi trường rất không tệ, ít nhất thành phố này ban đêm ngẩng đầu còn có thể đủ để nhìn thấy bầu trời ngân hà lộng lẫy đầy sao.
Ngẩng đầu nhìn số lượng sao trời, mèo Li Hoa từng chút từng chút cẩn thận phân biệt các chòm sao. Ừm, bên kia chính là chòm Lyra, bên này là chòm sao Thiên Nga, bên cạnh chòm sao Cassiopeia còn có một mảng mây màu đen,… Ủa, đám mây đen kia sao lại còn nhúc nhích.
Lúc Hứa Kiệt trợn mắt há mồm, “cục mây” màu đen vững vàng rơi xuống cửa sổ lầu ba của cửa hàng nhà Fujimoto.
Hứa Kiệt tập chung nhìn, phát hiện đám mây đen mình mới ngộ nhận kia cư nhiên là con mèo đen tên Mặc. Mèo đen đứng ngoài cửa sổ bình tĩnh nhìn Hứa Kiệt. Hứa Kiệt cách cửa kính chỉ nhìn thấy miệng nó giật giật nhưng hình như không nói chuyện hoặc nói gì đó mà Hứa Kiệt không nghe thấy.
Hai con mèo bốn mắt nhìn nhau, mèo đen bên ngoài đột nhiên vươn móng vuốt chạm lên mặt kính pha lê. Cũng không biết là bị giật dây thần kinh nào, nhìn móng vuốt mèo đen ân trên cửa pha lê, Hứa Kiệt cũng vươn móng nhỏ của mình cùng ấn lên. Tuy chỉ là chấm nhẹ một cái rồi liền rụt về nhưng đen đen bên kia run run chòm râu, Hứa Kiệt nhìn ra nó đang rất vui vẻ.
Mèo đen ngồi trên cửa sổ cẩn thận đánh giá Hứa Kiệt, sau đó dừng tầm nhìn ở chân sau bên phải. Nhìn ánh mắt mèo đen, Hứa Kiệt không biết vì sao trong lòng có chút thấp thỏm, không thể không giải thích: “Chỉ là bị đυ.ng một chút, cũng không ảnh hưởng đến xương cốt, bác sĩ nói khoảng một tuần có thể khỏi hẳn”
Cũng không biết mèo đen có nghe thấy lời giải thích của Hứa Kiệt hay không, chỉ là sau đó nó liền đứng lên, ở cửa sổ xoay quanh vài vòng. Sao đó Hứa Kiệt trơ mắt nhìn mèo đen linh hoạt nhảy từ cửa sổ lầu ba xuống lầu hai cách vách, sau đó lại thả người nhảy trực tiếp rơi xuống mặt đất, biến mất trong bóng đêm.
Nếu không phải trên mặt kính lầu ba còn có một dấu hoa mai nhàn nhạt, Hứa Kiệt hoài nghi liệu có phải có một con mèo từng đến thăm bệnh mình.
Ps: Chap sau máu me nhé bạo lực nhé :v