Chương 12: Meo Meo được cho ăn

Sáng sớm hôm sau, một tiếng hét thất thanh làm Hứa Kiệt giật mình tỉnh lại.

Mèo mở to mắt nhìn qua nhìn lại tìm kiếm nơi tiếng kêu sợ hãi phát ra, liền thấy cô y tá mới tới của bệnh viện thú cưng gương mặt hoảng hốt, khủng hoảng chỉ vào phía bên ngoài cửa sổ lầu ba. Ông Fujimoto cùng người hộ công mới trực xong ca đêm cùng nhay chạy lên, cô y tá gần như nhảy bắn về phía sau bọn họ.

“Hiromi, cô sao vậy?” Ông Fujimoto cẩn thận hướng về phía nữ nhân viên tạm thời của mình hỏi. Nữ y tá trẻ tuổi chỉ vào cửa sổ nhỏ giọng: “Có một con chuột bên kia cửa sổ”

Ông Fujimoto cùng người hộ công hai mắt nhìn nhau, trong lòng nói: Bệnh viện thú cưng nhìn thấy chuột khôn phải là chuyện rất bình thường sao? Sợ thành như vậy sao có thể làm việc?

Nhìn ra được nghi hoặc trên mặt hai người, nữ y tá vội vàng giải thích: “Không phải là chuột Chinchilla hoặc các dạng chuột cưng khác. Trên bậu cửa sổ là một con chuột chuyên phá hoại, trộm đồ, không những vậy mà đã chết rồi”

Ông Fujimoto nghe vậy đi qua nhìn, quả nhiên trên cửa sổ là một con chuột chết, lại còn là một con chuột đồng Nhật Bản thân mập đuôi ngắn. Quan sát bốn phía cửa sổ, ông rất nhanh phát hiện dấu chân hình hoa mai mà mèo đen lưu lại phía trên mặt kính.

Tiện tay lấy một cái giẻ lau, ông Fujimoto đem mặt kính lau sạch, một bên an ủi nữ y tá: “Chắc đêm qua có con mèo nào đã tới đây, con chuột kia có lẽ là cơm chiều dư lại của nó hoặc là quà tặng để lại. Nhưng dù sao đi nữa cũng chỉ là một con chuột đồng đã chết mà thôi, cô Hiromi không cần sợ hãi, tôi sẽ xử lý nó”

Ông Fujimoto là người nói liền làm, không quá một phút ông đã đeo bao tay cầm xẻng, cho thi thể của chuột đồng vào túi rồi mang xuống dưới vất. Hứa Kiệt cùng mọi người trong bệnh viện thú cưng chỉ cho rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, lại không nghĩ rằng qua ngày hôm sau, sự việc tương tự lại lặp lại, hơn nữa con chuột bị bỏ lại vẫn còn sống.

Nhìn con chuột đồng xương sống bị cắn đứt chỉ còn lại chút hơi tàn đang nằm ở cửa sổ thoi thóp thở, ông Fujimoto dùng ánh mắt hoài nghi nhìn một lượt lầu ba.

Hứa Kiệt không biết vì sao có chút chột dạ nằm trong l*иg giả vờ nghỉ ngơi, trong đầu cố nhớ lại đêm qua có gì dị thường không, chính là cho dù cố mấy cũng không nhớ được có cái gì không bình thường.

Đêm qua Hứa Kiệt ngủ rất sớm, hộ công trực đêm còn chưa bắt đầu kiểm tra, Hứa Kiệt cũng đã phì phì ngủ mất, ngủ một giấc đến tận lúc trời sáng. Cho nên bên kia cửa sổ đêm qua xảy ra chuyện gì nó hoàn toàn không biết. Cờ mà trộm nhìn thoáng qua con chuột đồng nửa sống nửa chết kia, trong lòng Hứa Kiệt ẩn ẩn hiện ra bóng dáng một con mèo.

Ban đêm Hứa Kiệt ngồi chờ ở trên cửa sổ lầu ba, quấn lấy hộ công trực đêm không cho ông đóng lại cửa sổ lưới hay khóa cửa sổ.

Hộ công bị Hứa Kiệt cọ không còn cách nào đành xoa xoa đầu nhỏ của nó: “Được rồi được rồi, nếu mày muốn hóng gió chỗ này thì một chút nữa tao mới đóng cửa. Cơ mà cũng chỉ có thể mở một lát, chờ tới khi tao xem xong tập phim truyền hình lại đây, lúc đó không được phép chơi xấu”

Hứa Kiệt ngoan ngoãn meo meo kêu vài tiếng, hộ công gãi gãi cằm nó mới xoay người đi xuống nhà. Mèo Hứa Kiệt ngồi xếp bằng trên cửa sổ, nó không biết suy đoán của mình có chính xác hay không, nó đang đợi mèo đen kia tới.

Ngay lúc Hứa Kiệt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đèn đường trên phố, bên tai vang lên một trận đập cánh phành phạch.

Hứa Kiệt theo tiếng động nhìn lên liền thấy được mèo đen mà nó đợi cả buổi tối từ phía trên nhảy xuống bậu cửa sổ lầu ba. Trong miệng mèo ngậm một con chim sẻ, tiếng phạch phạch là từ cánh chim sẻ trong miệng mèo đang liều mạng giãy dụa.

Phát hiện Hứa Kiệt đứng ở cửa sổ chờ nó, mèo đen hiển nhiên rất vui vẻ, lông tơ trên cái đuôi vì hưng phấn mà dựng thẳng hết lên. Nhưng rất nhanh cái đuôi của nó liền hạ xuống, một đôi mắt mèo tròn xoe trừng trừng nhìn tấm lưới cửa sổ ngăn cách giữa hai con mèo, rất có cảm giác muốn đem móng vuốt xé nát lưới cửa sổ.

Hứa Kiệt thấy vậy lập tức đứng lên, hướng ra phía mèo đen bên ngoài meo ~ meo~ kêu vài tiếng. Mèo đen được trấn an ngoan ngoãn ngồi xuống, đem con chim sẻ trong miệng phun ra trên bậu cửa, nhân lúc con chim sẻ còn chưa kịp phản ứng, nháy mắt đem móng vuốt chân trước đè nó lại.

Hứa Kiệt thấy vậy vội vàng nói: “Mặc, con chuột trên cửa sổ hai ngày trước là anh đưa?”

Mèo đen nghe vậy lắc lắc đuôi, không trực tiếp trả lời vấn đề của Hứa Kiệt mà lại bảo: “Em bị thương, ăn thịt nhiều một chút mới khỏe lên được”

Hóa ra hai con chuột đó là cơm bệnh nhân dự phòng mà Mặc đưa cho nó, biết được tình huống này Hứa Kiệt không khỏi giật mình. Sau đó lại nhìn con chim sẻ giãy dụa dưới móng vuốt mèo đen, nghĩ thầm con chim này không phải lại là đồ đưa nó dưỡng thân thể nữa chứ?

Phát hiện ra ảnh mắt của Hứa Kiệt, móng vuốt mèo đen nhấn một cái xuống, chim sẻ kia lập tức bất động. Cơ mà nhìn l*иg ngực phập phồng của nó hẳn là vẫn còn sống.

Chim sẻ yên tĩnh, mèo đen hài lòng hơi hơi cúi đầu nhìn Hứa Kiệt: “Chuột chết đem đến đây em không thích ăn mà vứt đi, tôi liền đem con sống đến. Không thích ăn chuột thì tôi mang chim sẻ đến, vẫn không thích ăn thì sẽ còn món khác, chắc hẳn sẽ có một loại em có thể ăn được”

Hứa Kiệt nghe vậy á khẩu không thể trả lời, từ lúc làm người đến khi thành mèo lần đầu tiên có một sinh vật sống vì sở thích của cậu mà bận rộn trước sau. Phát hiện ra Hứa Kiệt cũng không có trả lời, mèo đen nhíu mày giật mình ấn chim sẻ dưới móng vuốt: “Em cũng không thích ăn chim sẻ?”

Đối với thiện ý của mèo đen, Hứa Kiệt cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Em trước đây đều không có ăn qua chim sẻ, chuột cũng vậy”

Mèo đen nghe vậy nghĩ nghĩ, phát hiện trong trí nhớ đúng là không có việc Li Hoa nhỏ vồ mồi, vì vậy hiểu rõ nói: “Tôi biết rồi, vậy lần sau mang cá đến cho em”

Hứa Kiệt nghe nó nói thế mắt hạnh nhân cười thành hình trăng non, trong lòng giống như có gì đó ấm áp chảy qua, hơn nữa luồng ấm áp này còn dọc theo ngực hướng lên trên, càng lên càng trở nên nóng bỏng. Cơ mà nó vẫn phải nói: “Em ở bên này có thể ăn no, bác sĩ và Kenta chăm sóc em rất tốt. Chim sẻ anh cứ ăn đi, cá cũng không cần mang đến, bác sĩ Fujimoto sẽ không cho thú bị bệnh ăn đồ bên ngoài, anh có đem đến ông ấy cũng sẽ vất đi”

Mèo đen nghe vậy lại nhìn chim sẻ dưới móng vuốt, có chút không vui. Hứa Kiệt làm thế nào cũng không giấu được gương mặt tươi cười: “Em đã khá hơn nhiều, bác sĩ bảo ba bốn ngày nữa là có thể xuất viện, lúc đó em đi với anh học cách bắt chim sẻ được không?”

Mèo đen lúc này mới vừa lòng ngẩng đầu, ngồi trên bậu cửa sổ tìm một hồi, xác định không có nơi để đem chim sẻ đi, lúc này mới cúi đầu một miếng một miếng đem con chim sẻ xui xẻo ăn mất. Thời gian mèo đen ăn khuya cũng không lâu, một con chim sẻ không lớn chưa đến mấy miếng nó đã ăn sạch. Lúc này nó đứng lên rung rung lông da bóng mượt nói với Hứa Kiệt bên kia cửa sổ: “Tôi ngày mai lại đến thăm em”

Mãi cho đến khi thân ảnh màu đen biến mất không thấy, đại não nóng cháy của Hứa Kiệt mới dần dần hạ nhiệt. Vận động cái đầu bây giờ mới có thể tư duy, Hứa Kiệt lúc này mới suy nghĩ một chút. Đem cằm gác lên đùi của mình, nó nhắm mắt nghỉ ngơi nghĩ, mèo đen kia vì lý do gì lại đối tốt với mình như vậy? Thật sự chỉ là vừa gặp đã quen sao?

Cái đuôi mềm mại nhẹ nhàng lắc vài cái, Hứa Kiệt trong lòng có chút thấp thỏm, quyết định chờ ngày mai khi mèo đen Mặc đến mình sẽ phải hỏi nó rõ ràng.

Nhưng rất đáng tiếc, tối ngày hôm sau Hứa Kiệt cũng không chờ được mèo đen.

Mặc nuốt lời.