Quyển 3 - Chương 4: Bạch Liên Hoa Ôn Nhu Bao Dung

Lâm Tử Thịnh không nói gì cười cười, đối với mưu kế của hắn, đối với người bị cậu tính kế, cậu cũng không thủ hạ lưu tình, tuy nhiên, vì đạo đức , trước tiên Lâm Tử Thịnh tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì, còn sau này, ha ha, đợi đến lúc đó gã chính là người bị hại. “Phong, tôi sẽ không để gã làm tổn thương anh!” Văn Nhân Lan nhìn Lâm Tử Thịnh trịnh trọng hứa hẹn, tuy làm liên luỵ Lâm Tử Thịnh, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì.

“Ừ, tôi biết rồi, tôi tin cậu.” Đương nhiên, đồng dạng Lâm Tử Thịnh cũng tin tưởng mình, thủ đoạn của những người kia đối với Lâm Tử Thịnh mà nói, đoán chừng khả năng tạo thương tổn cũng không lớn.

Hôm nay đến phiên Văn Nhân Lan bồi tiếp Lâm Tử Thịnh, hoạt động của hai người rất đơn điệu, sau khi uống xong trà chiều, họ đi T đại, là trường học cũ của Văn Nhân Lan.

“Sao lại dẫn tôi đến đây?” Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Lâm Tử Thịnh không khỏi nhớ lại cuộc sống ở thế giới thứ nhất, hiện tại nhìn thấy sinh hoạt vườn trường đúng là làm người khác hoài niệm.

“Nơi đây là trường học cũ của tôi và Lăng” Văn Nhân Lan xuống xe, thân sĩ tiêu sái sang phía bên kia, giúp Lâm Tử Thịnh mở cửa xe.

Xung quanh có không ít học sinh đi ngang qua thấy cảnh đó, đều không tự chủ dừng bước, suy đoán người đi ra là ai, có không ít người biết Văn Nhân Lan, biết hắn đã từng là học trưởng của bọn họ, nhưng mỗi lần vị học trưởng Văn Nhân Lan này đến anh đều lẻ loi một mình, không lẽ bây giờ tìm được người yêu?

Không ít tiểu nữ sinh nghĩ đến khả năng này đều cảm thấy vô cùng chán nản, dù sao đa số đều đem Văn Nhân học trưởng trở thành mục tiêu của mình, lúc học đại học không kết giao bạn gái, sau khi ra xã hội vẫn giữ mình trong sạch như trước, người đàn ông tốt như vậy, cô gái nào cũng dễ động lòng.

Cho nên bọn họ dùng ánh mắt ghen ghét nhìn người sắp đi ra, thật sự rất ghen tỵ!

Nhưng lúc người trong xe bước ra, không ít người mắt đều choáng váng, vì các cô cho rằng người bước ra hẳn sẽ là một cô gái tuyệt sắc, không nghĩ đến hiện tại trước mặt bọn họ lại là một nam sĩ.

“Phong, chúng ta đi thôi, có lẽ thầy đang chờ chúng ta.” Văn Nhân Lan ôn hoà cười, người xung quanh thấy được mắt đều đỏ cả lên, dù Văn Nhân học trưởng cực kì ôn nhu, nhưng rất hiếm khi đối xử một người đặc biệt như vậy, cho dù là nam… thôi là nam thì tha thứ.

Không có biện pháp, nhan sắc xác của Lục Phong cũng thuộc hạng nhất đẳng, thêm khí chất sạch sẽ trong trẻo nếu muốn làm người khác chán ghét cũng rất khó.

“Văn… Văn Nhân học trưởng, người bên cạnh anh cũng là học trưởng của bọn em sao?” Vì có nhiều người quen Văn Nhân Lan, nên lúc nhìn thấy Lâm Tử Thịnh liền nhiều hơn vài phần hiếu kỳ.

“Không, anh ấy là…”

“Ừm, tôi đã từng là học sinh của trường, nhưng lớn hơn A Lan hai khoá.” Nghe Văn Nhân Lan trả lời, Lâm Tử Thịnh có chút buồn cười, trong lúc hắn đối mặt với cậu quá mức cẩn thận, rõ ràng chỉ cần hắn muốn biết, mọi chuyện của bản thân hắn đều có thể điều tra rõ ràng, nhưng mà cho đến bây giờ hắn đều chưa từng điều tra chút nào.

“Ôi? Thật không, thì ra trường học chúng ta còn từng xuất hiện học trưởng xuất sắc như vậy, thật đáng tiếc,” âm thanh tiếc hận rõ rệt của thiêu niên, “Nếu em có thể lớn hơn mấy tuổi thì tốt rồi, không chừng còn có thể trở thành bạn bè với hai học trưởng.”

Nghe đối phương nói, tuy Văn Nhân Lan vẫn tươi cười, nhưng Lâm Tử Thịnh có thể cảm nhận được hắn đang dựng mọi phòng bị, ánh mắt nhìn đối phương mang theo căm thù rõ rệt, làm Lâm Tử Tịnh thấy buồn cười.

“Được rồi, A Lan, không phải nói muốn dẫn tôi đi thăm thầy của cậu sao, còn không đi.” Nói xong, cười cười với mấy người xung quanh, “Hôm nay tôi cúng với A Lan đi xung quanh dạo trước, tôi là Lục Phong, rất hân hạnh được biết các em, nếu sau này còn có thể gặp lại lại nói chuyện.”

Nói xong, Lâm Tử Thịnh tranh thủ kéo tay Văn Nhân Lan rời khỏi, giống như nếu không đi cậu sẽ thất thố.

Ở cùng nhau, Lâm Tử Thịnh cảm thấy hai người bọn họ đều rất cố chấp với vấn đề này, không chỉ Văn Nhân Lăng, ngay cả Văn Nhân Lan cũng ngày càng kề cận cậu, điều đó làm Lâm Tử Thịnh cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Phong, anh có muốn có bạn bè khác không?” Thời gian qua Lâm Tử Thịnh vẫn luôn cùng một chỗ với hắn, vì vậy hắn quên Lâm Tử Thịnh cũng sẽ cần những bạn bè khác, thế nhưng nếu Lâm Tử Thịnh thật sự có bạn bè thì hắn phải làm sao?

“Tại sao lại hỏi vậy,” dùng sức vuốt đầu Văn Nhân Lan, “Sao tôi có thể không có bạn, chỉ là bọn họ không ở trong nước, hơn nữa dù tôi có bạn cũng sẽ không bỏ cậu, cậu là em trai tôi nhặt về nha.”

Thấy hai người ngày càng đáng yêu, đột nhiên Lâm Tử Thịnh cảm thấy thế giới này cũng không sai, ít ra có một người có thể làm cho cậu đối xử nhiệt tình.

Nhưng tôi một chút cũng không muốn làm em trai của anh.

Nhìn Lâm Tử Thịnh đi phía trước, Văn Nhân Lan há to miệng, những lời đó cuối cùng vẫn không nói ra, hắn không biết tình cảm đối với Lâm Tử Thịnh phát sinh biến hoá lúc nào.

Lúc hắn vừa nhìn thấy người này, đã cứu rỗi một đời của hắn, trở thành ánh mặt trời duy nhất trong sinh mệnh của hắn, về sau lại trở thành bạn bè không cần kiêng dè cả đời, mà giờ, hắn cảm thấy cảm giác của mình đối vói cậu lại thay đổi lần nữa, lúc nhìn thấy nụ cười của cậu, hắn không nhịn được đem sự chú ý của mình đặt lên người cậu, nhìn thấy cậu và người khác nói chuyện, đối xử tốt với người khác một chút, hắn sẽ cảm thấy ngực rất khó chịu.

Hắn không rõ như vậy là sao, nhưng cũng không muốn ngăn cản.

“Sao còn chưa đi?” Lâm Tử Thịnh xoay đầu nhìn Văn Nhân Lan còn đứng ngây ngốc ở phía sau cười nhẹ, “Không lẽ vừa rồi cậu nói muốn đi thăm thầy là nói giỡn?”

“Đương… đương nhiên không phải.” Lại đến nữa, lại là cảm giác này, dường như trái tim sắp nhảy ra, mỗi lần như vậy hắn đều nghĩ muốn mãh liệt ôm cậu vào trong ngực, hắn làm sao vậy, bị bệnh sao.

Loại bỏ suy nghĩ trong đầu, Văn Nhân Lan đi vài bước, dẫn đường, đã lâu không gặp thầy, không biết hiện tại thân thể thầy có khoẻ không.

Thầy là người thứ nhất cảm nhận được hắn có hai nhân cách, nhưng không chán ghét hắn, thậm chí còn giúp hắn che giấu vấn đề của mình, biết mình có hai nhân cách, trừ Lâm Tử Thịnh, thầy chính là người duy nhất sẽ không bài xích con người thật của hắn.

Đi đến một văn phòng hẻo lánh ở lầu hai, vẻ mặt Văn Nhân Lan trở nên nghiêm túc, hắn gõ nhẹ cửa, “Thầy, em là Văn Nhân Lan, em đến thăm thầy, em vào được không?”

Qua hồi lâu, bên trong mới truyền tới một thanh âm già nua, “Tiểu Lan hả, mau vào.”

Khi Lâm Tử Thịnh nghe thấy xưng hô này, khoé miệng hơi cong cong, tiểu Lan, thật không biết nhiều năm như vậy A Lan làm sao đối mặt với xưng hô như con gái này.

Hiển nhiên Văn Nhân Lan cũng biết Lâm Tử Thịnh đang suy nghĩ gì, kéo cậu đi vào văn phòng.

Ngoài dự kiến của hai người, trong phòng cũng không phải chỉ có một người, mà là hai người, một cụ già, ông mặc áo sơ mi trắng, quần giặt nhiều nên hơi bạc màu, tuy hơi cũ, nhưng vô cùng sạch sẽ, râu tóc bạc trắng, thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, là một người rất dễ gần, mà một người khác Lâm Tử Thịnh cũng quen, chính là nữ chính đại nhân — Bạch Tình.

“Tiểu Lan a, lâu lắm không về thăm ông cụ này rồi, có phải chê thầy phiền hay không,” trong lúc Văn Nhân Lân muốn nói gì đó, ánh mắt ông cụ nhìn Lâm Tử Thịnh, “Được rồi, nể mặt em dẫn tiểu Phong lại, lão già thầy tha cho em.”

Thấy người đứng bên cạnh Văn Nhân Lan vẫn luôn mỉm cười không nhúc nhích, ông cụ hơi mất hứng, “Sao, mi không tình nguyện đến thăm thầy hả?”

“Thầy à, thầy nói đúng rồi, hôm nay em không phải đến thăm thầy mà bị A Lan kéo đến đây, nếu biết được giáo viên của cậu ấy là thầy, em đã không thèm tới.” Mặc dù nói vậy, nhưng Lâm Tử Thịnh vẫn đi lại chỗ ông cụ, nụ cười trên mặt càng chân thật.

Quả nhiên, sau khi ông cụ nghe Lâm Tử Thịnh nói liền “giận tím mặt”, “Nghịch đồ, nghịch đồ, sao tôi lại dạy một nghịch đồ như mi!”

“Thầy à, bây giờ thầy vẫn có thể trục xuất em khỏi sư môn, nhưng thầy cam lòng sao?” Lâm Tử Thịnh nói, tuy miệng của cụ ông lợi hại, trên thực tế tấm lòng còn nhẹ dạ hơn mọi người.

Quả nhiên, giống Lâm Tử Thịnh nghĩ, sau khi nghe cậu nói ông cụ gắt một cái, “Tôi nhổ vào, trục xuất mi khỏi sư môn không phải là giải thoát mi sao, kiếp này lão già tôi đều làm thầy của mi, hừ, mặc kệ thành tựu của mi lớn cỡ nào cũng phải ngoan ngoãn gọi tôi là thầy!”

Nói đến đây, giọng ông cụ rất đắc ý, chắc thoả mãn vì quyết định của mình.

Phương thức ở chung của hai người đúng là hơi doạ đến hai người khác, trong mắt Bạch Tình và Văn Nhân Lan, thầy của bọn họ luôn luôn nghiêm cẩn ôn nhu, mặt “có sức sống” như vậy đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Phong, anh quen thầy?” Hắn cũng không nghĩ tới Lâm Tử Thịnh lại quen với thầy của mình, đương nhiên, hắn cũng không nghĩ tới Bạch Tình, người được Phong giúp đỡ cũng là học sinh của thầy — người đến chỗ này cũng chỉ có học sinh của thầy.

“Lão già tôi đương nhiên là giáo viên của hắn, chỉ là cái thằng nhóc vô lương tâm đây vẫn luôn không nhận thôi.” Nhớ tới chuyện năm đó, ông cụ lại cảm thấy không thoải mái.

Mà Lâm Tử Thịnh thấy thầy như vậy, chợt dở khóc dở cười,” Thầy à, chuyện năm đó em cũng đã giải thích rồi, em lúc nào cũng xem thầy là thầy, thầy nói oan cho em như vậy là không được.”

“Mi còn dám nói, năm đó mi là sinh viên giỏi khoa tự nhiên, tôi nhờ ông bạn già tiến cử, để ổng ấy mang mi, tương lai mi với ông ấy cùng nghiên cứu khoa học, nhưng tại sao mi không nói với tôi tiếng nào lại ra nước ngoài học,” nói đến chuyện năm đó, cụ già tức một bụng, “Mi nói mi xuất ngoại thì thôi đi, lại muốn học cái gì tâm lý học, mi thấy nó có ích không, hứ?”

Sau khi Lâm Tử Thịnh nghe xong, không trả lời ngay, mà liếc Văn Nhân Lan, sau đó từ từ nói, “Trước thì khó nói, nhưng bây giờ em thấy nó rất hữu dụng.”

Ông cụ nghe Lâm Tử Thịnh nói liền biết có ý khác cũng thở dài, thật ra, trạng thái hiện tại của tiểu Lan rất ổn định, càng quan trọng là tiểu Lan lại dẫn theo người khác tới thăm ông, ít nhất đây là người mà ông biết, nhiều năm trôi qua tiểu Lan đã không còn tin bất cứ ai, cho nên, lời nói của tên nghịch đồ này cũng không sai.

“Lần này coi như mi có lý,” sau đó, ánh mắt ông cụ nhìn Văn Nhân Lan, “Nói, nhóc đến thăm tôi là có chuyện gì, đừng nói không có, hơn hai tháng không thấy bóng dáng, đột nhiên đến thăm tôi, nói không có việc gì tôi không tin!”

Hiển nhiên vì thời gian dài Văn Nhân Lan không đến thăm ông, ông cụ tỏ vẻ rất tức giận, nếu sinh viên không chịu dỗ ngọt ông, ông sẽ không nguôi giận!

“Con và bạn đến thăm thầy, nhưng không biết Phong lại là học trưởng của con.” Nói, Văn Nhân Lan dùng ánh mắt ôn hoà nhìn Lâm Tử Thịnh, ôn nhu mà chuyên chú, nhưng ánh mắt ấy lại rơi vào đôi mắt của cụ ông khiến ông nhăn lông mày.

Tính cách của thằng nhóc này ông hiểu rõ, hiện tại dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn người khác căn bản rất bất thường, hơn nữa nhiệt tình trong mắt đó không giống chỉ nhìn một người bạn.

Nghĩ đến đây, ông cụ muốn nói gì đó, nhưng lại ngậm miệng lại, thằng nhóc này trải qua nhiều năm thật quá khó khăn, bị người thân máu mủ làm tổn thương, thậm chí bị bức thành nhân cách phân liệt, bây giờ vất vả mới có một người có thể tiếp nhận con người crua mình, ông không nhẫn tâm cướp nơi ký thác tâm linh của nhóc.

Nhìn Lâm Tử Thịnh, ánh mắt ông cụ mang theo áy náy, dù đều là sinh viên của mình, nhưng ông vẫn đau lòng Văn NHân Lan hơn, mà nhìn qua tiểu Phong cũng thật lòng nuông chiều tiểu Lan, nếu có một ngày biết được sự thật của đoạn tình cảm này chắc cũng không có phản ứng quá khích.

“Được rồi, lần này thầy tha cho bọn mi, đến đây đến đây, giới thiệu cho các con sinh viên mới của thầy, em là …”

“Em gọi Bạch Tình, con quen em, thầy à, em ấy là nhân viên của con, con có thể không quen em ấy sao?” Tuy Lâm Tử Thịnh mỉm cười, nhưng trong lòng cực chán ngán, mỗi ngày trong phòng khám đều gặp Bjach Tình cũng thôi, ra phòng khám lại vẫn có thể gặp.

“Hả? Mấy đứa quen?”

Bạch tình gật đầu nhẹ, “Thầy, bác sĩ Lục là ông chủ của con, vẫn luôn rất chăm sóc con, lần trước có người gây phiền phức cho con cũng là bác sĩ Lục giúp con giải quyết.” Sau sự kiện ở quán cà phê lần trước, Bạch Tình càng có thiện cảm với Lâm Tử Thịnh.

“Quen cũng tốt, Tình Tình, con không cần khách khí với hai thằng nhóc này, có chuyện gì nhất định phải dùng sức làm phiền tụi nó!” Nhớ đến hai nghịch đồ này không đến thăm ông, ông giận không chỗ phát tiết!

“Thầy ơi, năm nay thầy cũng đã lớn tuổi rồi, sao thầy giống trẻ em vậy.” Nghe thầy nói, Lâm Tử Thịnh bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xổm trước mặt cụ khoác tay ông lên đầu gối của cậu, “Thầy, cho dù ra sao chúng em đều là học trò của thầy, chỉ cần thầy muốn gặp bọn em, điện một cái tụi em liền xuất hiện trước mặt thầy.”

“Đúng vậy, chỉ cần ông cụ tui nói một tiếng, bọn mi đều xuất hiện, cho dù mi đang ở nước ngoài cũng phải chạy như bay trở về, nhưng tui không thích làm vậy!”

Nghe thầy nói, Lâm Tử Thịnh hiểu rõ, thầy giáo thư dục nhân(*) vài thập niên, có thể nói là học trò khắp nơi, nhưng nhiều năm như vậy thầy chưa từng để một học trò đến thăm thầy, chuyện của thầy cũng chưa từng làm phiền bất kỳ học trò nào, trong mắt thầy sinh viên như con của thầy, chỉ có ba mẹ xử lý phiền phức của con, nào có đạo lý ba mẹ làm phiền con?

“Được rồi, thầy à, thầy cũng sắp tan làm, hôm nay để A Lan mời khách ăn cơm!” Nói xong, Lâm Tử Thịnh đứng đỡ ông cụ đứng lên.

“Nhóc con mi, tại sao không phải mi mời khách, để tiểu Lan mời khách còn nói hùng hồn như vậy!” Dùng sức xoa đầu Lâm Tử Thịnh, ông cụ bất đắc dĩ nói, nhưng trong niềm vui trong ánh mắt không tan.

Cứ như vậy, một đoàn người liền đến chỗ ăn cơm Văn Nhân Lan đã định trước, dù có thêm hai người quấy rầy làm Văn Nhân Lan hơi không vui, nhưng hắn che giấu rất tốt, toàn bộ hành trình đều cười nhã nhặn, người khác không thể nhìn ra hắn mất hứng.

“Tiểu Phong à, trước đây thầy chưa từng nhờ em chuyện gì, hiện tại thầy có việc muốn làm phiền em.” Nhìn thoáng qua Lâm Tử Thịnh, lòng ông cụ hơi áy náy, nhưng vẫn phải đem lời nói tiếp theo nói ra, “Nếu bây giờ em thân với tiểu Lan, đương nhiên hẳn phải biết chuyện nhà em ấy, thầy không nhờ việc gì khác, chỉ hy vọng em có thể đối xử với tiểu Lan tốt một chút, em ấy… sống thật không dễ!”

Nghe ông cụ nói, động tác của Lâm Tử Thịnh ngừng một lát, sau đó từ từ gật đầu, “Thầy yên tâm, trong lòng em xem A Lan như em trai, kiếp này em đều chiếu cố em ấy.”

Nghe Lâm Tử Thịnh đồng ý, ông cụ yên tâm một nửa, về phần một nửa còn lại, đợi đến lúc tiểu Lan hiểu rõ lòng mình, không biết tiểu Phong có thể tiếp nhận không đây!

“Thôi, tụi em đều về đi, ông già thầy tự về, thầy còn chưa vô dụng đến mức chỉ vài bước đi cũng để cho các em đưa về nhà, đúng rồi, phải đưa Tình Tình về an toàn!” Lúc hai người nói chuyện, cụ cảm nhận được sự bài xích, mặc dù ông biết nhỏ hơi nịnh bợ, nhưng tổng thể không phải người xấu, cho nên cụ vẫn hy vọng ba người sư huynh muội có thể hảo hảo ở chung.

Như vậy, ông cụ tự về, mà Văn Nhân Lan cùng Lâm Tử Thịnh và Bạch Tình cũng cùng rời khỏi.

Bọ họ không biết, sau khi bọn họ đi, hai người ẩn nấp sau cây cột đi ra.

“Vầy là sao, thằng nhóc Văn Nhân Lan không phải thích đàn ông sao, con nhỏ bên cạnh nó là ai?” Văn hạo thấy nhóm bốn người vui vẻ ăn cơm tối xong, nhất thời phát hiện Bạch Tình được Văn Nhân Lan đối xử khác biệt.

Dù thoạt nhìn Văn Nhân Lan ôn hòa, nhưng tính tình lạnh nhạt, có thể nói là không thích ai, dù bản thân là ba nó cũng rất ít gần gũi, bây giờ có một phụ nữ có thể ngồi ăn cùng bàn với nó, tuyệt đối không đơn giản chỉ là bạn bè!

Không lẽ thiếu nữ đó là người Văn Nhân Lan thích?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Văn Hạo tiếc hận một trận, thấy hai người thân thiết như vậy, hiển nhiên thời gian quen không ngắn, tài lực trong tay Văn Nhân Lan có lẽ đối phương đã biết rành mạch, nếu như vậy rất khó mua được thiếu nữa kia!

“Honey, anh đang nghĩ gì đó?”

“Anh đang nghĩ cơ hội có thể sử dụng người đàn bà của Văn Nhân Lan lớn bao nhiêu.” Văn Hạo theo bản năng trả lời, sau đó mới nhớ vợ mình đang bên cạnh, vội hỏi ý kiến vợ.

“Cô bé vừa rồi tám chín phần mười là người đàn bà của Văn Nhân Lan, chỉ cần chúng ta nắm ả trong tay không sợ Văn Nhân Lan không thỏa hiệp.” Ả ngấp nghé tài sản nhà Văn Nhân đã nhiều năm, vẫn luôn không được như ý muốn, thật không ngờ Văn Nhân Lan chủ quan như vậy, dẫn người hắn yêu đến, đúng là ông trời cũng giúp ả!

“Anh yêu, hiện tại chúng ta đừng bàn việc này, đợi đến khuya về nhà hỏi nó, lỡ không phải người yêu của nó cũng không hỏng kế hoạch của tụi mình.” Thiếu phụ xinh đẹp dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn Văn Hạo,” Nếu đúng thì chúng thì chúng ta liền tìm, hứ, dù ông già Văn Nhân tính kế tốt, có một thằng cháu không ham tranh giành cũng vô dụng.”

Đến lúc Văn Nhân Lan đưa Lâm Tử Thịnh về, quay về nhà mình liền gặp được hai người không muốn gặp.

Dù hắn khác Văn Nhân Lăng, tính tình không nóng nảy như vậy, nhưng không có nghĩa hắn chịu được hai người xuất hiện trước mặt hắn.

“Đứng lại, hôm nay đi đâu, sao giờ này mới về!” Nhìn Văn Nhân Lan, trong lòng Văn Hạo mưu tính, gã không muốn vòng vo, cho nên trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng hỏi, “Người cùng ăn cơm với mày bữa nay là ai, nhìn qua không giống thiên kim thế gia, loại đàn bà này không có tư cách tiến vào cửa nhà Văn Nhân!”

“Hửm, không có tư cách cũng không phải là em ấy” Văn Nhân Lan nhìn hai người từ trên cao, “Đừng quên ả đàn bà trong ngực ông năm đó là gái tiếp rượu ở quán bar, còn không phải được ông cưới về, Tình Tình là ai không liên quan ông!”

Sau khi nghe Văn Hạo nói, Văn Nhân Lan lập tức hiểu mục đích của gã, vì vậy hắn không ngại lợi dụng Bạch Tình, người hắn để ý chỉ có Lâm Tử Thịnh, còn Bạch Tình, ả sống hay chết không quan hệ với hắn, không, cũng không phải hoàn toàn không liên quan, nếu ả xảy ra chuyện vì Văn Hạo, hắn nhất định trả thù dùm ả.

“Mày là thứ nghịch tử, em ấy là mẹ mày!”

“Mẹ tôi họ Văn Nhân, ả là gì?” Nữ chủ nhà Văn Nhân chỉ có một, một ả đàn bà thân phận thấp kém có tư cách gì trở thành mẹ của hắn.

“Nghịch tử! Nghịch tử!” Nghe Văn Nhân Lan nói, Văn Hạo thật sự nếu muốn bóp chết hắn, thằng nghịch tử đáng chết!

“Sau này nếu không có chuyện gì không được xuất hiện trước mặt tôi” Nói xong, Văn Nhân Lan nhìn thoáng qua thiếu phụ xinh đẹp trong ngực Văn Hạo, “Đừng nghĩ mượn tài lực nhà Văn Nhân giúp nhà mẹ bà vượt qua nguy hiểm, chỉ cần tôi còn sống, chuyện này không có khả năng! Đương nhiên, nếu tôi chết các người cũng chỉ có hai bàn tay trắng.”

Ác, Văn Nhân Lan thật ác độc, chặn mọi đường lui của đối phương, hắn phải làm là khiến Văn Hạo được ăn cả ngã về không, sau đó hắn có thể diệt trừ nhân tố không ổn định này!

“Được, mày yên tâm, về sau chúng tao sẽ không xuất hiện trước mặt mày nữa, chỉ hy vọng tới lúc đó mày đừng hối hận!” Nhìn Văn Nhân Lan, Văn Hạo giận dữ, người này là con của gã, vậy mà lặp đi lặp lại ngỗ nghịch nhiều lần, nếu gã không cho nó một bài học suốt đời khó quên, gã liền quên ai là ba ai là con!

“Anh yêu, tụi mình nhịn hoài vậy hả, em nuốt không trôi!” Bà theo Văn Hạo nhiều năm đương nhiên vì yêu gã, nhưng càng muốn gã giúp đỡ gia tộc của mình hơn, muốn vinh hoa phú quý, nhưng bọn họ kết hôn đã lâu, Văn Hạo không thể giúp bà được bất cứ chuyện gì.

“Đừng lo, rất nhanh sẽ tốt, chúng ta đã nắm được nhược điểm của Văn Nhân Lan, còn sợ nó không thoả hiệp hả?” Nhớ tới phản ứng vừa rồi của Văn Nhân Lan, Văn Hạo khinh thường hừ lạnh, chuyện quan trọng lại bị gã biết đơn giản như vậy, đúng là đồ ngu si!

“Ừa, chồng yêu, em tin anh.” Sau khi thiếu phụ xinh đẹp nói xong, hôn mặt Văn Hạo một cái, ánh mắt nhu tình mật ý.

“An tâm, mai anh sẽ đi gặp bác sĩ Lục, chỉ cần kế hoạch của chúng ta tiến triển tốt, bắt Văn Nhân Lan không thành vấn đề.



Lúc nhận được điện thoại của Văn Hạo vào hôm sau, Lâm Tử Thịnh hơi ngạc nhiên, thật không ngờ Văn Hạo muốn động thủ nhanh như vậy, đầu óc của gã có vấn đề sao?

Điện thoại cho Văn Nhân Lăng nói cho hắn biết hôm nay cậu có việc đến trễ, sau đó đi gặp Văn Hạo.

“Văn tiên sinh, không biết hôm nay tìm tôi có chuyện gì?” Nhìn Văn Hạo ngồi đối diện trong mắt đầy tơ máu, Lâm Tử Thịnh nhướng lông mày, người này sao vậy, nhìn hơi đáng sợ?

“Chuyện lần trước tôi nói với bác sĩ Lục không biết bác sĩ Lục còn nhớ không, giờ tôi hy vọng được bác sĩ Lục giúp đỡ.” Văn Hạo nói đến đây dừng một chút, sau đó tiếp tục nói, “Đương nhiên, bác sĩ Lục không cần lo vấn đề tiền bạc, chỉ cần có thể giúp chúng tôi đem…”

“Văn tiên sinh nghĩ tôi là đồ ngốc hả?” Lâm Tử Thịnh nhìn đối phương, nói mỉa mai, “Lúc mới bắt đầu Văn tiên sinh đồng ý với tôi nhiều lời hứa suông, nhưng trừ hai mươi vạn, ông đã trả lại gì cho tôi, muốn tôi mạo hiểm ra sức nhưng không cho gì, chiêu tay không bắt sói trắng của ông đúng là giỏi!”

Sau khi Lâm Tử Thịnh và Văn Nhân Lan thương lượng ngược lại đưa cho Văn Hạo không ít tin tức, khiến Văn Hạo nếm chút ngon ngọt, nuôi lòng dạ càng lúc càng lớn, đương nhiên là đồng ý rất nhiều chuyện với Lâm Tử Thịnh.

Nhưng giờ Văn Hạo muốn dựa vào những lời hứa suông đó để cậu ra tay, khi dễ cậu bị ngu chắc!

“Bác sĩ Lục, không thể nói vậy được, tôi đều đồng ý với cậu rồi, chỉ cần cậu có thể giúp tôi, tương lai tài sản nhà Văn Nhân đương nhiên cậu cũng có một phần.” Văn Hạo nói vô cùng khí phách, hiện tại hắn đã quyết định xong việc sẽ xử lý Lâm Tử Thịnh, dù đồng ý cho nó hết sản nghiệp của nhà Văn Nhân, Văn Hạo cũng không đau lòng.

Mà sau khi Lâm Tử Thịnh nghe xong, lắc đầu, “Văn tiên sinh, lợi ích nắm trong tay mới là lợi ích, tôi không có ý kiến với nhà Văn Nhân, nhiều tiền như vậy, tôi lo mình không có mạng để lấy!” Nói xong, Lâm Tử Thịnh rời đi.

“Đợi chút, chỉ cần bác sĩ Lục giúp tôi làm một việc, tôi sẽ cho cậu một trăm vạn, đồng ý không?” Lúc nói lời này, lòng Văn Hạo rõ máu, nhưng đây là cách duy nhất gã có thể làm Lâm Tử Thịnh ra tay, gã không thể không thoả hiệp!

“Nói đi, cần tôi giúp gì?” Căn cứ theo tin tức của Văn Nhân Lan cho, cậu từng tính, tổng cộng tài sản bây giờ của Văn Hạo không cao hơn ba trăm vạn, một bộ phận trong đó là bất động sản, vì vậy một trăm vạn này đủ khiến gã thương tổn tận xương rồi.

“Giúp tôi hẹn người trong hình.” Văn Hạo đẩy một tấm hình đến trước mặt Lâm Tử Thịnh, chỉ người trên ảnh, “Người đàn bà này chính là người Văn Nhân Lan thích, chỉ cần khống chế ả, Văn Nhân Lan đương nhiên sẽ sợ ném chuột vỡ bình, tôi biết bác sĩ Lục cũng quen người này, có thể giúp tôi hẹn.”

“Được.” Nói xong, Lâm Tử Thịnh duỗi một tay đặt ở trước mặt Văn Hạo, “Một tay giao tiền, một tay giao hàng đạo lý này tôi nghĩ có lẽ Văn tiên sinh đã biết.”

Ý của Lâm Tử Thịnh rất rõ, nếu muốn cậu giúp, ok, nhưng phải đưa tiền.

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, sắc mặt Văn Hạo xanh mét, cuối cùng không cam lòng đưa Lâm Tử Thịnh chi phiếu một trăm vạn rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Sau khi gã đi khoảng mười phút, một người đàn ông cao lớn đẹp trai xuất hiện ở vị trí của gã, nhìn chi phiếu trước mặt Lâm Tử Thịnh, cười hả hê, “A Phong, Văn Hạo bị cậu tàn nhẫn bắt chẹt một khoản rồi.” Tuy một trăm vạn không phải toàn bộ tài sản của Văn Hạo, nhưng cũng là số tiền lớn nhất gã có thể lấy ra, A Phong đúng là ngoan độc.

“Không còn cách nào, gã đã biết người phụ nữ cậu yêu là ai, lúc này là cơ hội duy nhất của gã, chỉ cần có thể khống chế người phụ nữ cậu yêu, sao gã không bó tay chịu trói được.”

“Ha ha, vậy mà gã lại thật sự cho rằng Bạch Tình là người chúng tôi yêu, A Lan đúng là thông minh, thuận miệng nói xạo vài câu Van Hạo lại tin.” Nghe Lâm Tử Thịnh nói chuyện sau khi gặp mặt, Văn Nhân Lăng lập tức liền hiểu chuyện gì xảy ra, chuyện ngày hôm qua Văn Nhân Lan làm hắn cũng biết, hiện tại suy nghĩ lại thì ra từ lúc mới bắt đầu, Văn Nhân Lan cũng chưa thừa nhận thân phận của đối phương, không ngờ Văn Hạo lại tin đơn giản như vậy.

Văn Nhân Lăng giải thích, Lâm Tử Thịnh hiểu đại khái tất cả hành động của Văn Nhân Lan, trong lòng đốt một ngọn nến lớn vì nữ chính.

Chuyện nữ chính bị Văn Hạo bắt cóc thật sự phát sinh qua, nhưng là sau khi Văn Nhân Lan đính ước với Bạch Tình mới xảy ra, cũng vì chuyện đó, Bạch Tình đã hiểu tình cảm trong lòng Văn Nhân Lan, với Văn Nhân Lăng dù cô thích, nhưng chỉ giống đối mặt với người anh có thể chơi cùng.

Kiếp này Lâm Tử Thịnh đây xuất hiện, quan hệ của hai người hoàn toàn như mây bay, nhưng thế giới tuyến vẫn cố chấp an bày trận bắt cóc này, không lẽ thế giới tuyến thật sự không sợ nữ chính bị đùa chết?

Quả nhiên đầu năm nay nữ chính không phải dễ làm nha.

Hai người thương lượng kế hoạch hôm sau một chút, sau đó ăn cơm tối rồi ai về nhà nấy.

Hôm sau Lâm Tử Thịnh đặc biệt nghỉ một ngày, hẹn Bạch Tình ra ngoài ăn, tuy nhiên lý do của cậu là thầy để bọn họ chăm sóc Bạch Tình, nhìn đồ ăn vặt mỗi ngày của Bạch Tình không có dinh dưỡng, nên hôm nay giúp cô cải thiện thức ăn.

“Học trưởng, thật… không có vấn đề gì sao?” Nhìn giá trên menu đồ ăn lên đến ba con số, cô nuốt nước miếng, mặc dù những thứ này ăn rất ngon, nhưng cô không có dũng khí gọi món ăn.

“Không sao, chút tiền đó tôi trả được, với lại hôm nay không phải chỉ tôi trả, một nửa kia tôi sẽ đến đòi A Lan trả.” Lâm Tử Thịnh tùy ý nói, ánh mắt Bạch Tình trở nên ảm đạm.

A Lan, A Lan, A Lan, trong miệng của Lục học trưởng chỉ có A Lan, trong mắt anh ngoại trừ Văn Nhân Lan sẽ không có người khác chắc, nếu không phải cả hai đều là đàn ông, thậm chí cô đã từng nghi ngờ hai người có phải người yêu không, nhưng dù là đồng tính cô cũng ghen tỵ, rõ ràng đều là học trò của thầy, tại sao Lục học trưởng chỉ thân thiết với Văn Nhân học trưởng.

“Vậy cảm ơn… các học trưởng.” Tuy Lâm Tử Thịnh nói sao cũng được, nhưng Bạch Tình vẫn chọn vài món rẻ, vài món ăn ở đây cũng gần nửa tháng phí nấu ăn của cô.

Quán ăn này dù đồ ăn hay thái độ phục vụ đều rất tốt, sau khi gọi món không lâu liền mang đồ ăn lên bàn, chỉ là sau khi ăn vài miếng, Bạch Tình cảm thấy hơi buồn ngủ, đánh cái ngáp, muốn nói gì đó với Lâm Tử Thịnh, nhưng sau đó hai người đều mất ý thưc.

Vào lúc này có vài người đi từ ngoài cửa đến, nhìn hai người nằm trên bàn, trào phúng cười, khiêng hai người như hàng hoá, ném lên một chiếc xe.

Ở góc độ những người đó không thấy, Lâm Tử Thịnh luôn hôn mê chợt cong khoé miệng…

Soạt, một chậu nước lạnh giội xuống, trực tiếp giội tỉnh hai người đang hôn mê, lúc này bọn họ phát hiện mình đang ở trong một kho hàng, tay chân đều bị trói.

“Lục học trưởng, chúng ta đang ở đâu?” Bạch Tình vừa tỉnh hơi mơ màng, căn bản không rõ xảy ra chuyện gì.

“Xem ra chúng ta bị bắt cóc, nhưng đừng lo, nếu những người này không có ý giết chúng ta đương nhiên có mục đích, sẽ không dễ động thủ với chúng ta.” Nhìn những người trước mắt, sao Lâm Tử Thịnh có thể không biết chuyện lần này là do Văn Hạo làm.

Trong lúc Lâm Tử Thịnh nói, ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay, “Rất tốt, không hổ là bác sĩ, lúc này vẫn lãnh tĩnh, chỉ tiếc mày là bác sĩ tâm lý, nếu như là bác sĩ ngoại khoa có lẽ còn có khả năng tự cứu.”

Đúng với suy nghĩ của Lâm Tử Thịnh, chuyện lần này là kế hoạch của Văn Hạo, mục đích của gã không chỉ là Bạch tình, mà còn là bản thân cậu, vì cậu đã biết chuyện của Văn Hạo, nếu chưa diệt trừ cậu Văn Hạo sẽ không yên tâm.

“Qảu nhiên là ông.” m thanh của Lâm Tử Thịnh cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn không có ý ngoài ý muốn, dường như biết được đây là chuyện Văn Hạo phải làm.

“Bác sĩ Lục thật thông minh, đã biết là tôi, nhưng vẫn chưa đủ thông minh, nếu đủ thông minh cũng không bị tôi bắt.” Nói xong, nhìn Bạch Tình bên cạnh,”Chậc chậc chậc, đúng là một cô gái như hoa như ngọc, khó trách Văn Nhân Lan động lòng với mày, nhưng mày là căn nguyên tai hoạ, vì vậy đừng hận tao, muốn trách thì trách mày đã yêu người không nên yêu đi!”

“Chuyện đó liên quan gì với tôi?” Nhìn người xung quanh, Bạch tình xem như đã biết, cho dù bị tâm thần cô cũng không có cách chạy trốn, ngược lại bình tĩnh lại, “Văn Nhân Lan không có bất cứ quan hệ gì với tôi, các người thả tôi ra.”

Nói xong, Bạch Tình nhìn thoáng qua Lâm Tử Thịnh bên cạnh, cắn răng từ từ nói, “Bác sĩ Lục mới là người Văn Nhân Lan coi trọng, các người bắt tôi cũng vô dụng.”

Sau khi nói xong, lòng Bạch Tình đầy áy náy, nhưng nếu cô muốn sống thì phải nói vậy, cô không muốn chết ở đây!

Mà ả không biết, sau khi ả nói xong câu đó, Lâm Tử Thịnh thở dài một hơi, cả người đều nhẹ nhõm, cho đến nay Bạch Tình chưa từng làm việc gì tổn thương cậu, vì vậy muốn cậu không có nguyên nhân làm hại ả cậu có chút không làm được, nhưng giờ sự ích kỷ của ả đã khiến Lâm Tử Thịnh cuối cùng cũng không còn cố kỵ hoàn thành nhiệm vụ của mình.